Trường Trung Học Sao Mai Đà Nẵng
Đăng Nhập Đăng ký Trợ giúp Thành viên Tìm kiếm Trường Trung Học Sao Mai Đà Nẵng

Cẩm Vân - mây hoài trên đỉnh núi...

 
Gửi bài mới   Trả lời chủ đề này    Trường Trung Học Sao Mai Đà Nẵng » Văn , Truyện /Sáng Tác
Xem chủ đề cũ hơn :: Xem chủ đề mới hơn  
Tác giả Thông điệp
Nguyen Ngoc Hai
Moderator
Moderator


Ngày tham gia: 10 9 2009
Số bài: 1790
Đến từ: Viet Nam

Bài gửiGửi: Tư 8 28, 2024 5:48 am    Tiêu đề: Cẩm Vân - mây hoài trên đỉnh núi... Trả lời với trích dẫn nội dung bài viết này

Cẩm Vân – mây hoài trên đỉnh núi. . .

Từ khi rời xa mái trường thân yêu cho đến ngày hôm nay tính ra cũng được gần 50 năm tròn trong cõi đời thường, chắc không mấy ai còn nhớ những chi tiết ngày đó còn mưa dài trong lửa khói chiến cuộc. . . phải nói rằng ngời trên chiếc Karibou số 129 mà chở mấy chục con người đi vào quân trường  - nơi rèn giáo cho những chàng trai trong thời chiến như chúng tôi, vẫn còn nhớ cái ngày đó chúng tôi không ngờ được rằng cuộc đời đã cho chúng tôi một bước đi mới… trên khung cửa sổ chiếc máy bay quân sự mà lần đầu tiên chúng tôi đã tham gia đi vào chiến sử của mỗi con người như chúng tôi; nhìn ra bên ngoài xuống thành phố Đà nẵng còn đang ngái ngủ trong buổi bình minh vẫn còn sớm. Chúng tôi nhìn thấy ngôi trường SaoMai nhỏ thó đang ở trên một thửa đất nằm bên cạnh bờ sông Hàn giang thơ mộng, mắt chúng tôi dò dẫm theo con đường Trưng Nữ Vương rồi tiến qua chỗ vị trí của trường Thọ Nhơn; chỗ gần trạm kho xăng dầu của Đà nẵng… một căn nhà ngói màu trắng hiện ra trong tầm mắt. . . Thì ra nhà của người con gái Cẩm Vân đó – người bạn học thân thiết nhất của chúng tôi vào năm cuối. . . Rồi đột nhiên chúng tôi mất dấu định vị của căn nhà nàng. . . Có lẽ trước khi xa đi Đà nẵng tôi thầm cảm ơn chiếc phi cơ quân sự còn cho chúng tôi nhìn thấy điểm mốc cuối cùng của đời tôi – để ngày mai trở đi chúng tôi vận vào một chương trình học khác. . .
                 

 


                     
     Hoàng Thị Mai – thời nữ sinh Saomai

  


 Hoàng Thị Mai Hoàng tại Đức Quốc. . .

Những ngày dài ở xứ Đà thân thương, cuộc đời thư sinh với chốn sách vở còn mãi chút ngậm ngùi giữa đời như lái chúng tôi vào một cõi mộng nhân sinh của thời thế, nhưng khoái nhất là hai giấc mộng đời: một là sau này sẽ làm bác sĩ, hai nữa là làm một giáo sư trong dạy học. . . nhưng càng học bao nhiêu – có ai biết được trong tôi đang cố im lặng và nuôi trong hai giấc mộng đó, nhưng đành sao cái đáp số cuối cùng của đời tôi không phải được như vậy mà lại chuyển hướng qua con đường khác… Có khi nào cái số mình đi như vậy; đời không như là cái đáp số mà mình cứ tưởng là sau một bài toán đố - thì đáp số sẽ là con số cuối cùng khi giải bài toán đó. . . Ai đâu ngờ trong buổi thi chọn ngành cuối khóa, tên mình lại chọn vào cái ngành ngẫu nhiên - báo chí… Và từ đó chúng tôi quên mất hai lối mộng mà ngày xưa còn đi học đã giải cách khác. . . Đến lúc ngày ra trường, chúng tôi có dịp về lại cái xứ Đà thân yêu ấy, nói là để thăm lại. . . nhưng cuộc sống đã có cái chuyển biến khác xa. .  Người con gái Cẩm Vân đã lập gia đình và đi xa. . . Còn thằng Vân thì còn ở lại  chưa đi đâu cả; và thằng cu Minh thì đã vào Thủ Đức chắc là khóa . . . /73 đó chẳng biết ? Chúng tôi thăm lại người em gái Hoàng Thị Mai – nhà đang ở trong trường… thấy chúng tôi Mai reo lên: Chào ông lính. . . và một nụ cười duyên dáng đã nở trên môi người con gái nhỏ nhắn xinh xinh kia. . . chúng tôi gặp nhau và vui mừng khó tả… tôi ôm bờ vai nhỏ nhắn của Hoàng Mai và đi vào nhà, ông cai Thường cũng dạo đi ra phía ngoài thềm nhà, nhìn tôi và ông ta nói:

- Ủa – thằng Hải về rồi hả ?? ông ta nhìn tôi và tôi cười cười đáp lại
- Dạ thưa cháu mới về phép để vài bữa nữa cháu về trong Saigon trình diện
- Chà – bữa nay thấy lớn đó chứ nhỉ ! thằng Minh đã vào trong Thủ Đức rồi ! Tôi chỉ còn kịp “Dạ” một tiếng và nói là có gặp Minh đang ở trong ấy !

Thế là Ông Cai Thường của trường cũ thân yêu lại chào tôi và đi về phía Văn phòng làm gì đó không biết, còn lại Mai vào lấy hai cái ghế ra cho tôi và cu Vân ngồi… cuộc trò chuyện lại diễn ra giữa chúng tôi, chúng tôi thao thao bất tiệt về những ngày sương gió mồ hôi đổ xuống giữa thao trường, nào là những ngày dài huấn nhục, những ngày bước vào cuộc sống của sinh viên sĩ quan, những ngày nghỉ tại đơn vị, những ngày dài đó chúng tôi không được ai thăm viếng vì chúng tôi là những con người của Vùng I chiến thuật. . . Nhưng rồi thời gian mấy tháng quân trường rồi cũng qua mau. . . khi chúng tôi bước vào giai đoạn cuối khóa (Siêu huynh trưởng) thì lại gặp cái đám thằng Minh và các bạn cùng lớp bước vào. . . chúng tôi có rủ Minh đi chơi mấy lần ngoài quán và trên Cantin – vì đi chơi với Lớp Siêu huynh trưởng nên không có ai bắt phạt gì cả. Tôi thì thầm bên tại Minh: Mày đừng sợ - có tao đây !!! và những lần ấy cho tới khi ra trường tôi còn rủ Minh ra chơi mấy lần nữa !!! và lần ra trường năm ấy – không biết Minh đã về đơn vị nào – và coi như đó là lần cuối cùng tôi được gặp Minh. . . Thế là cuộc đời và cuộc sống đã thay đổi hết một trăm tám chục độ làm cho mỗi đứa mỗi con người đều ra ma tất cả. ..

Và cuộc sống cứ đi như vậy và kể từ ngày ra trường mọi người đều chung tay với cuộc sống… tôi thì lo bôn ba với nhiệm vụ và cuộc sống nhớ lại những gì đã đi qua, và hiện tại mỗi con người đều lo cho mình một lẽ sống… không ai dựa vào ai, tôi cũng tự nhủ thầm là mong mỏi có một ngày tới phương nào đó bạn bè anh em đều gặp nhau lại để còn có những tiếng cười tiếng nói và còn nhiều câu chuyện để kể lại cho mọi người… nhưng ai có ngờ những lần gặp nhau từ đó thời gian trôi đi và cho đến bây giờ không hiểu tụi nó có còn nhớ đến ngày xưa không nữa. . . Những lần gặp mặt, những cái bắt tay. . . tất cả đều là các lớp khác mà thôi – chứ bè bạn mình thì không còn một ai; cái tất nhiên đó hầu như không ai muốn nó xảy ra kể cả cá nhân con người… thế rồi những đứa còn phải đi học các giảng đường tại Saigon… hầu như bọn thằng Lai, thằng Hoàng, thằng Hy. . . hoặc nghe tin mấy đứa đang học ở Đại Học Tự nhiên, Đại học Kinh tế. . .. sao mà không biết tụi nó đi đâu hết nhỉ ???

Về sau này, khi ở trại Cải tạo ra rồi, tôi về lại Đà nẵng một lần để tìm lại người quen.. thì Hoàng Mai cũng đi xa; Cẩm Vân thì nghe nói là theo gia đình vượt biên và đã bỏ xác ngoài đại dương xa vời… Còn nghe tin nói là Xuân Lan thì làm ở Sở Khí tượng Thành phố HCM. . . đến khi mình vào lại và hỏi rõ thì đó là không phải; rồi các bạn nữ như Thanh Thúy, Phương Truyền, Thị Dung, Phương Dung, Hà Lê, Phương Thanh. . .  thì trốn đâu và biệt tích luôn… Thế là lần về Đà nẵng lúc ấy mình cũng ngao ngán lắm – lẽ nào tất cả mọi người đều bỏ đi hết hay sao ? Từ đó mình nghĩ không lẽ là hết tất cả rồi sao ? Nhân buổi kỷ niệm lần thứ. . . mình cũng tham gia họp mặt tại Saigon. . . nghĩ là đông đúc bạn bè lắm, để rồi mình sẽ hỏi thăm cho dù lớp nào, đó là vào ngày 10-3-2008 chắc cũng biết đó mà lần ra. . . Nhưng cũng lạ thay không ai biết về đích xác các bạn mình, và cũng không có ai rõ cho số bạn ngần ấy có còn hay đã bỏ đi đâu nữa ?

Chúng tôi tự động chia tay nhau sau mỗi lần họp mặt và lên xe ra về - lần nào cũng thế cả sau mỗi lần họp như vậy là mình cũng có bài viết nói về cảm xúc sau lần họp đó !!! để hy vọng khi đăng lên các trang web của SaoMai thì biết đâu có một vài người sẽ nhìn ra và nhớ lại. . . Nhưng rồi cũng đều bặt vô âm tín. . .
x
x   x

Những lần sau này cho dù biết là đi họp SaoMai là để cho CÓ vậy, chứ mình còn nghe bao nhiêu dư luận “trong Trường đang đồn thổi về mình” nào là Thằng NNH là CA đó… coi chừng không biết tên nào bị bắt. Một lần nọ khi ở Saigon về buổi chiều… mình có việc phải vào trại Công an  Z30D để có việc chỉnh máy cho một cô giáo cùng trường. . . Ai dè đâu tối về từ Saigon điện thoại reo ầm lên là thằng NNH bị Công an bắt và đưa vào khai thác ở trại rồi… nghe tin này, ở Saigon có nhiều tay mừng rỡ và thỏa chí ??? thế là một buổi luận bàn sau một cuộc họp SaoMai tại Saigon là có một tên giả đang bị bắt và đang khai thác. . . tối khuya tôi từ trong trại công an và về lại nhà.  Thì có cô Huỳnh Thị Tuyết Nhung từ Saigon gọi điện ra và gặp. . . tôi cứ vô tư trả lời: Có – NNH chiều nay về tới nhà thì Công an trại Z có gọi vào – là để chỉnh sửa máy laptop cho các cô giáo về giáo án mà mấy cô đó chưa biết – xong xuôi, chồng của họ có mời mình nhậu cùng… và giờ này mới về nè !!! (lúc đó là 22.05h) - công  chuyện chỉ có chừng đó thôi. . . vậy mà trong Saigon đồn ầm lên và còn bắn tin qua hải ngoại là NNH đã bị Công an tóm cổ. . .

Thế rồi, bọn mình có phần chán nãn- công việc cứ tiếp tục coi như bình thường, và mình thường xuyên viết bài để đăng web trên các trang của trường. . . vì thế số lượng bài vở của mình có phần nhiều và nổi trội hơn hẵn; tất cả cũng chỉ là dư luận xấu xa về cho những tay ngang chuyên đi thọc gậy bánh xe kẻ khác mà không biết chính mình hay sao dzậy ??? chúng tôi vẫn sống và không chơi với ai trong trường nữa, ngoài các bài viết đã đăng… mình còn làm nhiều cái phụ họa như các đồ thủ công mỹ nghệ. . . mà phải nói là công trình mỹ thuật đặc biệt nhất là mô hình của trường SaoMai vào năm cuối 1975. . . và sau đó khi làm xong mình đã hoàn thành với những lời khen ngợi làm cho mình rất thích. . . mãi cho đến sau này khi cái thứ 6 hoàn thành với bao nhiêu tích tụ các khuyết điểm về kỹ thuật cũng như về màu sắc… là mình đích thân đem về tận Đà nẵng và bàn giao cho đội ngũ thầy cô và các anh chị Cựu HS SM. . .

Phải nói giờ phút cuối cùng của mình tại trường SaoMai là có hai người bạn thân và tri kỷ cho đến bây giờ mà mình thầm cảm ơn Trời Phật đó là lá bài cuối cùng “cứu cánh” cho mình là Cô Hoàng Thị Mai (con gái ông Cai Thường) và người nữa là Nguyễn Thị Cẩm Vân (bạn học cũ) chính hai người này đã gỡ rối cho NNH thoát khỏi vòng kim cô trầm uất này trong bấy lâu nay đấy…

x
x   x
   
 


   
 Nguyễn Thị Cẩm Vân – hồi đó là nữ sinh Trường Sao Mai…

     
                  Nguyễn Thị Cẩm Vân – bây giờ tại Canada. . . .

Đó là một vài điểm nhấn trong đời mình khi mang danh là Cựu HSSM… chính những lần ấy đến bây giờ chắc cũng có vài ngọn gió độc đã thổi bay đi những cái dư luận xấu tính và cái thói hoang đời của nhiều kẻ ăn không ngồi rồi. . . nhưng mà thôi viết bài cho Trường SaoMai mà lại  đi nói những cái khiếm khuyết không thôi – đáng lẽ phải nói về những ngọn gió lùa đi qua khung của lớp và mát qua làm cho tóc em bay bay trước mặt thầy ? khi không còn những giọt nắng hạ hay là những cơn gió mùa thu mà làm lòng ai cứ hoài não nề. .  để đưa tiễn cho những con người lắm chuyện. . . thế rồi những buổi học cao sang hay là giờ lý hóa của thầy Hào, thầy Vinh dạy CDGD, Vạn vật của thầy Bê, giờ Anh văn của thầy Chu Hiền, hay giờ Triết của thầy Đoàn Đức Triệu. . .  và bây giờ chính tôi cũng không nhớ rõ là ai dạy lại ai vào những giờ chính khóa ấy nữa… Thôi mà thế cũng tận hưởng được cái giờ dạy của các giaó sư mà mình hằng kính mến. . .

SaoMai một thời và một đời, ngày hôm nay chỉ có vài phút giây ôn lại một chuyện đời… những con người đó những ngôi trường đó có còn tự mình đếm những chiếc lá mùa thu mà réo rắt cho những con người học trò như ngày nào khi nhìn ra bờ sông để hứng lấy ngọn gió thu xưa ? Có chăng là giờ này hai người con gái tuổi xuân xanh ngày nào của tôi lại từ biệt ngôi trường để một kẻ tại Đức Quốc; còn một kẻ tại Canada. . . mà nhớ về cho SaoMai cùa mình hôm nay không, lại nhớ về cho thằng Đỗ Văn Minh thì đã về cõi thiên thu rồi,  còn một tên nữa thì đang thấy đời chỉ xám xịt một màu đen,. Mà nghĩ tới sự đen bạc của một thời. . . Ấy vậy mà những căn chuyện đời của một con người tự cho họ là con người SaoMai giả tạo… Âu  rồi cũng chướng khí vài tên… biết bao nhiêu là kỷ niệm mà bọn mình đó đã từng trãi qua kinh qua một thời và một đời. . .

Hoàng Mai ơi – Cẩm Vân ơi – nơi cái vùng xa xôi ấy như đêm nay khi tôi ngồi viết lại đoạn hồi ký này, cũng như các bài viết từ lúc trước. . . thì mỗi bài viết đều có cái cảm xúc đặc biệt của nó; nhưng với bài viết này thì biết đâu hai bạn đều là nhân chứng cho tôi khi đi qua quãng thời gian này – chợt nhiên tôi nhớ về một trong những câu ca ngôn mà ôngbà ta thường nói: Cái gì mình làm cho người ta vui, thì mình sẽ nhận lại cái vui… cái gì mà mình toan tính cho người ta chuyện buồn… thì rởi ngày mai mình cũng sẽ tự chuốc lấy cái buồn như thế. . .


Cho nên ở trong đời sống cái gì gieo cho cái vui hôm nay - thì ngày mai sẽ gặt hái được cái niềm vui vô tận. . .

Nguyễn Ngọc Hải


Về Đầu Trang
Xem lý lịch thành viên Gửi tin nhắn Gửi email Địa chỉ AIM
Trình bày bài viết theo thời gian:   
Gửi bài mới   Trả lời chủ đề này    Trường Trung Học Sao Mai Đà Nẵng » Văn , Truyện /Sáng Tác Thời gian được tính theo giờ EST (U.S./Canada)
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 
Chuyển đến 
Bạn không có quyền gửi bài viết
Bạn không có quyền trả lời bài viết
Bạn không có quyền sửa chữa bài viết của bạn
Bạn không có quyền xóa bài viết của bạn
Bạn không có quyền tham gia bầu chọn


Powered by SaoMaiDaNang © Nho'm SaoMai DaNang
Designed for SaoMaiDanang - Nam cuoi cung cua truong SAO MAI