Trường Trung Học Sao Mai Đà Nẵng
Đăng Nhập Đăng ký Trợ giúp Thành viên Tìm kiếm Trường Trung Học Sao Mai Đà Nẵng

Trên Đỉnh Tình Sầu

 
Gửi bài mới   Trả lời chủ đề này    Trường Trung Học Sao Mai Đà Nẵng » Văn , Truyện /Sáng Tác
Xem chủ đề cũ hơn :: Xem chủ đề mới hơn  
Tác giả Thông điệp
Nguyen Ngoc Hai
Moderator
Moderator


Ngày tham gia: 10 9 2009
Số bài: 1789
Đến từ: Viet Nam

Bài gửiGửi: Tư 4 13, 2022 11:44 pm    Tiêu đề: Trên Đỉnh Tình Sầu Trả lời với trích dẫn nội dung bài viết này

Bài Cảm nhận về Tập Thơ Văn: Trên Đỉnh Tình Sầu - Tg DươngHồng...

[img]<a href=[/img]" />

Chúng tôi vinh dự được cầm trên tay cái bản thảo và một số hồi ký của tác giả Dương Hồng; thật sự chúng tôi rất cảm xúc với sự say đắm và làm việc miệt mài của Chị với những ưu tư trĩu nặng của cõi lòng; nhìn qua với một tuyển tập, cũng như bao nhiêu tuyển tập khác; chúng tôi đều có những cảm nghĩ khác biệt. Nếu ngày hôm nay, trong Tuyển tập Trên Đỉnh Tình sầu của thi nữ Dương Hồng mà chúng tôi đã nhận thấy trong đó như một bộ phim đời… mà Chị Dương Hồng đã nói lên tất cả những nỗi niềm của chính mình khi mùa Hè đang đi qua, nếu bản nhạc Nỗi Buồn Hoa Phượng; Ba tháng Tạ từ; Hạ Buồn….  đã đi qua tự nhiên trong cuộc đời của chúng ta tựa như một cơn gió hay như một cơn bão tố, thì trong tác phẩm Trên Đỉnh Tình sầu này cũng đã nói lên hộ cho biết bao người cũng đã “đi qua” một thời tạm gọi là son sắt ấy !
Nếu lần này, chủ dề tương tác của thi nữ Dương Hồng đã chọn cho mình cái chủ đề Trên Đỉnh …thì không biết “cái ngày xưa” ấy – khi tiếng Ve gọi hồn, những cõi lòng kia có phải xuyến xao gì đó hay không ? những năm tháng qua đi - không biết những con người của ngày xa xưa ấy có phải nghĩ gì không ? Sao mà ngày hôm nay lại chỉ thấy “một mình người thi nữ” vẫn còn đâu đó mà hồi tưởng lại cho mình những câu chuyện của ngày xưa ?

Khi nói về cho Tuyển tập thơ văn  Trên Đỉnh Tình sầu  của thi nữ Dương Hồng, hay là đã qua bao nhiêu Tuyển tập đã được chào đời với một khả năng khiêm tốn của chúng tôi đối với quý độc giả (qua bài viết này) - và có những độc giả khó tính, để rồi với sự góp ý chân thành, giúp cho chúng tôi hoàn thiện thêm một vài điểm nhấn trong từng phong ngôn và lời nói ý tưởng, chúng tôi dẫu sao cũng xin rất chân thành đa tạ và rất cố gắng hòan thiện khi chị sẽ cho ra đời một Tuyển tập này nữa thì chúng tôi vẫn lấy đó làm kim chỉ nam cho công việc của mình sẽ được hoàn hảo hơn chút nữa…

Có lẽ - khác hẵn với những Tuyển tập trước đây mà chúng tôi đã thực hiện cũng như nhiều bài viết trên Tạp chí Làng Văn (hải ngoại) thì Trên Đỉnh Tình sầu  của hồn thơ DươngHồng mà chúng tôi đã gặp gỡ - có một vài điểm nào đó khác lạ trong ánh mắt của chúng tôi, để rồi từ đó đang có những cảm xúc dấy lên cho mình một khi đọc qua những thi phẩm – cho dù cũng nói về tình yêu, và ở đây chúng tôi cũng được biết thêm về cho hồn thơ DươngHồng cứ còn mãi lặng thầm trong những khoảnh khắc của từng mùa ký ức,  nhưng cái duyên tiền định và một cái nghiệp cầm bút mà một khi hôm nay chúng tôi đang nói về cho chị Dương Hồng – chắc chắn sẽ không giống như những thi nữ trước đây mà chúng tôi thường bắt gặp, thì con người tác giả Dương Hồng chắc hẵn cứ còn mãi âm thầm trong bóng mát cuộc đời, sau khi chúng tôi được chị giới thiệu thông qua Trang FaceBook cộng đồng cũng với Nickname Dương Hồng - thì chị đã cho phép chúng tôi khai thác hết những thi phẩm của chị qua trang đó – để rồi chúng tôi nhận thấy ở trong Nhóm Thi ca DPG vẫn còn chất chứa nhiều nhân tài, nhiều danh nhân như những người đồng trang ở trong nhóm, hoặc những người mà chúng tôi đã từng gặp gỡ…

Qua hồn thơ và cái bút pháp của chị, chúng tôi đã trích lược lên đây rất nhiều thi phẩm của chị, … có thể nói hồn thơ của chị Dương Hồng giống như còn mãi ẩn chứa trong lòng một hoặc những nỗi xót xa và đắng cay nào đó, nên được nói lên giữa khoảng không vô tận, có lẽ chị cũng sẽ nói nhiều hơn nữa – nhưng ở đây – từ những nỗi niềm, những trăn trở và những nỗi bâng khuâng tâm tư – hồn thơ DươngHồng – DươngThịHồng cũng đã nói lên nhiều và rất nhiều bài thơ mà chị cũng đã diễn tả, Phải nói Nhóm Thi ca DPG (cũng như những con người phía trên DaLat)– chất chứa biết bao nhiêu nhân tài thi ca như thế, có thể thêm một lần nữa, chúng tôi hôm nay mới được có dịp đề cập đến cho hồn thơ Dương Hồng này… Với một số lượng khiêm tốn mà một khi chúng tôi đã đưa lên đây để trở thành một tuyển tập mang một chủ đề mà chị đã mong muốn - Trên Đỉnh Tình sầu  của chị Dương Hồng, có lẽ cũng còn nhiều và nhiều nữa mà chúng tôi không thể “điểm danh” và đưa lên hết được – nhưng sự chọn lọc ấy, cũng đủ cho chúng tôi nói lên được một lời tạm gọi là ca ngợi cho một nỗi niềm, một sự ưu tư trong thầm lặng (cũng như nhiều nhà thơ nữ trên mảnh đất phồn hoa đô hội này) để nói về cho hồn thơ DươngHồng vậy…

Có lẽ đề tài tình yêu là một đề tài muôn thưở trong lĩnh vực thi ca và văn học, từ đó cũng như bao nhiêu con người – rồi hôm nay lại đến DươngHồng của chúng ta đang nói – và còn nói nhiều – nhưng cái chính ở đây là nỗi muộn phiền của một đời mà đôi khi hồn thơ của chị đã lắng đọng trong một thời gian dài còn ẩn mình chôn giấu, câu chuyện lòng của chị ẩn chứa một mối thù có, hận có, và nhất là những nỗi lòng một khi chị đã bày tỏ lên đây – để cho chúng ta nhận thấy – ngoài cái buồn muôn thưở - có lẽ chị đã không còn cho mình giọt lệ nào để mà nói… Qua một số thi phẩm, cũng như vài đoạn trích văn xuôi… thì ngoài công việc thường nhật của chị, chúng tôi còn nhận thấy những nét đa cảm trong tâm hồn mà chị đã có được… thì  mới thấy được cái nét duyên của một hồn thơ mang một tính lãng mạn như thế nào ! Nếu trong thi phẩm Tóc Gió Còn bay mà chị đã nói lên đây thì chúng ta mới nhận thấy cái sắc thái và cái nét sầu đa cảm của một hồn thơ nào bất cứ cũng nói lên như vậy ! Bởi vì Gió lạnh chiều nao sao nuối tiếc - Vẫn cứ tình ai mãi sự đời… thì chúng ta mới nhận thấy trong cái tình thơ nho nhỏ ấy luôn mang một sắc thái khác… Ở đây chúng tôi muốn nói đến cái màu sắc tím trong tâm tư hồn thơ của chính tác giả là như thế !

Và rồi với những tương tác trong cuộc đời; chắc hẵn nhà thi nữ của chúng ta có đôi khi nào đó gọi là dàn trải trên bước đường mà mình đã đi qua, để rồi “lại một ngày” người thi nữ của chúng ta đã phải “cất lên những tiếng nói” hộ cho lòng mình với những chút tâm tư sầu lắng ấy ??? Nếu đã rằng: Tóc gió vẫn còn bay bay như thuở nào, thì còn sao cứ mãi vẫn bâng khuâng. . . Dòng đời cứ vẫn tự nhiên trôi ! Cứ nghĩ rằng mùa Xuân qua rồi Xuân lại đến, cánh tuổi hồng mơ mộng của ngày xưa như còn đâu đó trong ta – Chính vì thế mà thi phẩm mở đầu cho tuyển tập Trên Đỉnh Tình sầu  này hình như còn man mác trong ai đó một chuỗi thời vàng son mà cứ nghỉ là mùa Xuân vẫn cứ còn mãi… Còn mãi để mà cứ còn nhớ và cứ còn hoài niệm, cái hoài niệm mà bất cứ người thi văn sĩ nào cũng phải có được cho chính mình ! Và có lẽ thi phẩm mở đầu cho tuyển tập này cũng đã nói lên một dấu son cho con người thơ ca như Chị Dương Hồng; để cho chúng ta thấy được và có một nhận định ! Bởi vì Tóc Gió Còn bay nghĩa là cứ mãi còn nhung nhớ về cho một thời, một chuỗi ngày; và cũng là một ký ức ngày xưa mà hầu như không thể nhạt nhòa và phai tàn trong tâm tư của người thi nhân được !!!

               . . . . . . . . . .
Ai còn nơi ấy tháng ngày qua
Lầu son phượng vĩ có chăng là
Ngàn năm áo trắng giờ ngà bạc
Để lại tình xưa chút nhạt nhòa
Nón che nghiêng nón quai thao chợt
Lỡ thời hạ đến với vần thơ
Ra đi còn nhớ dòng sông cũ
Nhạt nhòa trong ai cứ ơ thờ
Một kiếp nhân sinh ai vẫn đợi
Lá rơi ngày ấy bay lã lơi
Gió lạnh chiều nao sao nuối tiếc
Vẫn cứ tình ai mãi sự đời
. . . . . . . . . .

               (Tóc gió có còn bay)

[img]<a href=[/img]" /> 
Phụ bản: NgNgHai

Nếu nói về chút tâm hồn của những con người thi nhân (bất cứ), thì khi nhìn ngắm cái ánh trăng; nếu ai đó có hỏi: Trăng nay vàng bay bàng bạc – Mà phải sầu buồn xao động giữa dòng sông… ?  thì trong cái sự cô đơn và phai nhòa của thời gian đã làm cho ai đó quên bớt đi cho mình một câu chuyện lòng - một khi trái tim đã vỡ làm đôi hay không ? Nếu trong tình yêu một con đường dài bằng phẳng và êm ả, thì chuyện tình đó đã mang lại cho mình một niềm hạnh phúc bao la vô bờ, hạnh phúc đó sẽ có những cảm vị ngọt ngào trong cuộc sống… nhưng nếu một câu chuyện lòng cứ mãi gặp phải những khúc quanh gấp gáp, và những đoạn đường không có hoa mà chỉ là những đoạn gập ghềnh trắc trở - thì đó là một nổi sầu thiên thu…. ở đây với câu chuyện lòng của hồn thơ Dương Hồng – đúng là những buổi chiều màu tím của một ánh hoàng hôn buồn thảm trong đời người – thì chúng tôi đã nhận thấy trong sắc thái đó, cái man mác, cái sầu lắng, cái đau xót đắng cay … nó cứ mãi bám theo với một sắc tím buồn sầu về cho những hồn thơ vậy… Màu tím mà chị DươngHồng đã cho là cái sắc thắm của sự buồn trôi và lặng lẽ trong từng dấu chân chim in hằn trên cuộc đời này, thì chúng tôi đã nhận thấy một sắc tím của cõi lòng ưu tư và phiền muộn – có lẽ cũng đúng như cái tên chủ đề mà nhà thơ đã chọn là: Trên đỉnh. . . chính vì thế mà không hẵn như chúng tôi cũng đã nhận thấy được điều này. Nếu cái màu sắc tím ấy mà Chị đã đưa vào thơ ca cộng xen lẫn những nỗi sầu buốn thì có thể cái sắc màu tím ấy càng đậm đà với cái sắc tím đúng nghĩa chứ không còn là màu tím nhạt nhòa nữa !

Có ai đó đã chợt lên câu hỏi: Ánh trăng kia đang mang sắc thái của một màu tím ? mà cái nhân sinh quan của “nhân vật chính” trong thi phẩm có khi nào chỉ thấy một màu tím chua xót hơn là đã thấy một ánh trăng vàng ? Câu hỏi này hình như chỉ có “nhân vật chính” kia mới có thể trả lời trong sự cảm nhận được mà thôi !!! Nếu nhìn qua thi phẩm Hai vì sao lạc nào đó… Hun hút dài, đại lộ gió thênh thang - Đêm không em, một mình anh đếm bước - Cành cây già nghiêng vào trong đêm ướt - Lá thì thầm những kỷ niệm không tên.... Nếu chúng ta nhìn kỹ vào cái tâm tư đang sầu lắng của nhà thơ Dương Hồng này thì mới thấy cái ánh trăng bàng bạc và vàng vàng kia… hình như đang chuyển qua một màu sắc tim tím theo cái niềm ưu tư của chính nhà thơ vậy !

Cuộc sống, hầu như chúng ta cứ suy nghĩ theo một cung đường êm đẹp như những lời chúc mùa xuân – hay những lời chúc cho một đám cưới nào đó… nhưng không phải thế, nếu đề cập đến lời của thơ của hồn thơ Dương Hồng thì chắc hẵn chúng ta cũng chú ý lắng nghe… chúng ta sẽ thấy hình như chị đã đem hết chút tâm tư nào đó vào một bản tình ca với hết cả những nỗi niềm có sẵn…

. . . . . .  . . . . . . . .
Là tiếng guốc của một thời thơ dại
Gõ nhịp buồn đau buốt trái tim tôi .
Quán cà phê Tình Khúc thuở xa rồi
Đêm thơm ngát một mùi hương dạ lý
Mùa hạ trong tôi là nhành phượng vĩ
Mới ngày nào nghiêng xuống lối đã xưa .
Ai đưa tôi về trong những đêm mưa
Tay ái ngại chẳng dám cầm cho ấm
Cách xa nhau là hai đầu chiếc cặp
Vẫn nghe lòng xao động mãi không thôi .
Nụ hoa vàng em ngậm ở trên môi
Và chiếc lá thuộc bài trong trang vở
Có nhiều đêm tôi gọi thầm, trăn trở...
. . . . . .  . . . . . . . .

(Kỷ niệm)

Ở đây – chúng tôi không hề thiên vị về cho hồn thơ DươngHồng với một khía cạnh riêng lẻ - mà ngược lại chúng tôi đang có những cảm nhận riêng biệt về cho một trong những hồn thơ của Nhóm Thi ca DPG hôm nay, một hội nhóm hầu như nổi bật trong giới Văn thơ Lâm Đồng hiện nay của mảnh đất thiêng của xứ ngàn hoa… Và chúng tôi cũng không bao giờ đặt nặng đến con người của chị Dương Hồng với một vai trò là nữ sĩ, …. Cái chính ở đây là chúng tôi đang đề cập về cho một hồn thơ – đang là “chủ nhân”  của Tuyển tập Trên Đỉnh Tình sầu…  Nhưng ở trong tuyển tập này, chỉ với số lượng trên ba chục bài mà chị đã cho phép chúng tôi đưa lên sau khi thanh lọc, có lẽ chị muốn cho nhiều độc giả nhận thấy được cái nỗi lòng của người con gái hoa xuân của ngày xưa trước khi đã bước lên “Thuyền Hoa”, và cho đến hôm nay khi chị cất lên một áng thơ thật buồn với những tình khúc… thì có lẽ đó là một trường thiên tiểu thuyết tình cảm xã hội, hay là một đoạn phim đời đang chất chứa trong chị những nỗi niềm thông qua những hồn thơ, những thi phẩm… và cũng có khi qua một vài bản tình ca nào đó với con người của Dương Hồng… là thế.

[img]<a href=[/img]" /> [img]<a href=[/img]" /> [img]<a href=[/img]" />

Mộng vời đã bay cao, áng thơ xưa có lẽ theo ngọn gió nào đong đưa cho hồn thơ của Dương Hồng qua những chiều hoàng hôn đầy sắc thái của một con người trót mang nỗi sầu thiên thu, để rồi hôm nay – không hiểu chị có còn cho mình giọt lệ sầu nào để khóc cho đi một câu chuyện đời nhân thế ??? Có lẽ với người thi nữ này, cứ vẫn còn những cái nét hồn hoang của câu chuyện lòng năm xưa khi tình yêu đã dậy sóng… Với hồn thi ca DươngHồng hôm nay, có khi nào chị tự nhắc lại câu chuyện lòng của mình để rồi niềm nhớ nhung cứ chạy dài chạy mãi trong tâm can này hay không, có lẽ thời gian cứ bình lặng trôi đi, nỗi đớn đau phai nhạt trong tâm thức mà ký ức ngày xưa đã xa rồi… thì nàng Tô Thị DươngHồng hôm nay cứ mãi đợi chờ một áng mây bay, đi qua đời với những vần thơ vẫn còn nồng cháy ấy… Lời thơ tha thiết nhưng chất chứa một nỗi đoạn trường khôn tả…. Có ai về bên ấy cho tôi – Nhắn gửi lời thương với ước thề- Hỏi người ấy bao giờ quay trở lại – Để lòng này khỏi héo úa tàn thu… Và cũng có lẽ lời nhắn gửi cho gió ngàn mây bay cứ trôi đi lặng lẽ với đám lục bình dưới một dòng sông, mà dòng sông nào năm xưa đã mang theo lời hò hẹn và câu thề ước đã ra đi tận chốn phương nào, rồi hôm nay, nơi bến xưa, cứ mãi lặng lẽ một bóng hình xa xăm nào còn mãi đứng đợi với một linh hồn trong hẹn ước !!! Lời thề và một câu nguyện ước – có lẽ chị DươngHồng cũng đã trải dài trong những vần thơ hôm nay như thế…

Đôi khi trên dòng sông ấy có những hạt mưa, những trận mưa cuồng phong,  mưa bay mù tịt trời mây, mưa làm cho mù mịt cả chân mây… nhìn những hạt mưa có ai mà không gợi lên nỗi chạnh lòng nhung nhớ ? Thì ở đây với con người của thi nữ Dương Hồng (cũng như bao nhiêu người thi nữ thi nhân khác cũng thế) cũng đều xem “cái mưa” đều đã nằm gọn trong một ký ức xa rồi của cái tháng ngày, cái mưa của những mùa hè làm cho ta nhớ, nhớ nhau của mùa hạ nhớ nhau từng trang sách, nhớ những mùa hè ly biệt trong tiềm thức; một đời học trò đến giờ này qua đi chóng vánh; dấu hằn nào còn in đậm trên vai… để người xưa cũ đâu mất rồi ? Nếu mỗi độ hè sang; có lẽ ta cứ còn nhìn mãi trời mây, để ngõ lòng xuyến xao trong tiềm thức gợi nhớ thì cái bóng dáng của những ngày xưa ấy có còn phai nhòa đi trong những tiềm thức đã tro lạnh rồi ?
Nếu những mùa hạ đã qua và làm cho người tác giả của Trên Đỉnh Tình sầu này mang nặng những tiềm ẩn và nỗi nhớ, thì ngày xưa đã có những người nữ sinh nào lại cứ thả hồn qua khung cửa theo chiều gió để nhớ về cho một dòng sông ?

Ai có bao giờ chợt nhớ nhau
Khi hoa phượng đỏ thắm tươi màu
Khi bàn chân lẻ chiều nghiêng nắng
Hay kỷ niệm giờ đã lướt mau
Hun hút ngày qua bóng đổ dài
Xa rời sách vở áo mờ phai
Và câu chuyện cũ dường sương khói
Nhắc nữa làm chi một thuở hoài…  

               (Nhớ hạ vừa qua)

Chúng tôi chợt nhớ về cho những ngày xưa trong những bài viết về với những Nữ sĩ, thi nhân SaoMai ngày xưa của chúng tôi, và ngay cả nhiều thi sĩ khác trong các Hội, nhóm Thi ca tại Saigon … thì có lẽ hôm nay với cá nhân tác giả DươngHồng… chúng tôi nhận thấy chị cũng đã tiến thêm một bước để đi vào cái Làng văn quê nhà này… Ở đây chúng tôi sẽ “không dám” so sánh hồn thơ DươngHồng với các bậc anh hào thi ca lớn khác – mà chúng tôi chỉ muốn nói lên một điều ca ngợi về cho DươngHồng hôm nay cũng đã có một bước tiến khá dài trong cuộc đời thi ca của bản thân mình… Đó chính là một cái thăng tiến “rõ rệt” mà khi tiếp chuyện với chúng tôi qua hệ thống Viber thì chị DươngHồng đã không dám lãnh nhận những nhận xét của chúng tôi như thế - chị cười, và chúng tôi có những linh cảm trong nụ cười ấy và một ánh mắt đăm chiêu ngỡ ngàng ấy của chị - có lẽ chúng tôi đọc được ý nghĩ (vừa cười vừa nói) của chị DươngHồng là: Anh nói quá lời rồi đó !!! Nhưng dẫu sao, thì cái cảm nhận của chúng tôi qua những cảm xúc khi “nhìn về cho một hồn thơ” – có lẽ cũng không mấy sai sót ???

Với sự nhận xét và cảm xúc về cho một con người, có lẽ ai ai cũng làm được như chúng tôi, ở đây chúng tôi muốn nói lên thành lời để nói về cho một con người, đó là thi nữ DươngHồng, mà hôm nay chúng tôi được hân hạnh chuyện trò và gặp gỡ, và cũng từ đó, chúng ta mới thấy hết được về cho con người của thi nữ DươngHồng trong nhóm thi ca DPG này, âu cũng là một cái duyên cái nợ trần ai như thế, để chúng tôi khi viết lên những dòng này và trao về cho một trong những con người, có lẽ muôn ngày sau – chị cứ mãi còn phải đắm mình trong những chiều hoang như thế. Cái Chiều hoang ấy, trong đôi khi ưu tư ấy thì tác giả Dương Hồng đã có cho mình những cái suy nghĩ gì không nhỉ ? Chứ còn nếu lướt qua cho những thi phẩm – thì chúng tôi cũng đã thấy nhiều nỗi ưu tư đã hiện rõ lên trong đó ! Mà đôi khi nhận thấy chính chị cũng đã thể hiện !

Tình anh nguyện giữ cho người
Suốt đời suốt kiếp tình này không phai
Đau thương anh nguyện thề xin giữ
Gữi tặng riêng em "hạnh phúc" này
Anh không ước bên em mãi mãi
Anh chỉ ước rằng mãi bước cùng em
                   . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
 (Tình ai)

[img]<a href=[/img]" /> [img]<a href=[/img]" />

Thử nhìn lại toàn bộ Tuyển tập Trên Đỉnh Tình sầu của tác giả Dương Hồng; thì chúng ta sẽ thấy tất cả chỉ là những mùa Hè , và chúng ta ắt hẵn sẽ phải nghĩ đến mùa hoa phượng; mùa hè của biệt ly sau những tháng ngày dài với sách đèn, mùa hè của sự chia xa; mùa hè của những hạt mưa và có khi mùa Hè trong những nỗi nhớ… Ở đây tác giả Dương Hồng nói với mùa hè với một thi phẩm khác về những cơn mưa… nhìn lại một chuỗi thơ của tác giả Dương Hồng; nếu Chị đã đề cập về cho những cơn mưa mùa Hạ - thì có lẽ cũng khoảng trên dưới năm mươi bài theo chúng tôi nhận thấy… Ở đây – với thi phẩm Cõi nhớ!  thì tác giả đã bày tỏ lòng mình qua một nỗi niềm: Nếu ngày mai hạ sẽ về nơi ấy - Lối mòn xưa còn đậm dấu ai về - Gió chiều xưa hồn thoáng trong gió lạnh - Để hạ buồn còn lại dấu chim xưa… Chúng tôi cũng đã nhận thấy cái loang loáng của vũng nước mưa, nhìn những hạt mưa bay; nhớ về những con đường… sao mà buồn thảm cứ mỗi độ hè về, phải chăng cái ly biệt của mà hè làm cho ai gợi nhớ chút tình xưa ? Nếu hạt mưa lại ngập vào lối nhỏ- Tà áo dài có còn bay nữa không… Có ai kia một khi đã bỏ lại sách đèn vào phía sau, để phải ca mãi lời hát chinh nhân ! Thì chỉ còn người ở lại với những lối mòn xưa vẫn cứ còn giàn giụa trong những cơn mưa ? Cái buồn của mùa Hè, để tà áo trắng băng trinh ấy sẽ không còn bay bay nữa, và người xưa hôm nào trên lối mòn cũ – chỉ một mình cất bước không thôi !

Cơn mưa hạ ngày ấy sao mà lê thê quá nhỉ ? lại cứ để người con gái tuổi xuân thì sao còn lắm nỗi ưu tư ! Đường còn xa bước chân ai có mỏi – Trĩu nặng lòng vương vấn một hồn thơ…Mùa hè đã về, hỏi người nơi ấy có buồn không – hay lúc nào đó cứ vẫn còn đứng nơi cổng trường mà đợi một người còn xa mãi ? Tháng ngày qua nơi bến xưa; còn đò chiều còn khua nhẹ cơn sóng; trên bến sông ngọn nước khua chao như khuấy động lòng người vẫn đang còn mê mãi nhìn về nơi xa ? mà chiều về sao cứ ngỡ chưa hoàng hôn ! Ngày đó, cơn mưa cứ mãi quyện tròn trong cơn gió; khói lam chiều còn quyện vào trong mưa, để người đi chưa biết về phương nào, Hạ vàng cứ ngỡ như chiều ấy, Hạ xanh sao mãi lắm bụi trần – để cho ai cứ mãi hoài vấn vương,  sao cơn mưa cứ vô tình ngược lối, để một mình với đường cũ ngày xưa, cứ hỏi lại lòng sao còn mãi vấn vương, cơn mưa hạ sao rơi hoài chiều vắng… Thôi thì cứ lẫn chuyện lòng mình, mà để hồn thổn thức mãi không thôi !!!

Chợt nhớ những cơn mưa mùa hạ, nhớ về cho một dòng sông, trên bến xưa để còn thấy được những mùa hè cứ mãi trôi đi, nhớ người nào còn nơi khơi xa mà lòng có lẽ còn cứ mãi muôn vạn dặm, nhớ mãi cái màu áo của thuở nào, mùa hè đang tới mà sao cứ ngỡ đông về trong cái giá của hoàng hôn; có thể lời thơ đang nhỏ xuống trên trang giấy như ai đó đã nhỏ những giọt sầu trong những vần thơ… Mới hay rằng là mùa hạ năm nay khi bóng đổ xế tà thì lòng người con gái năm xưa sao bỗng dưng lại quay về !
                       . . . . . . . . . . .
Thuở chúng mình hay ngắm ánh trăng lên
Sưởi nhau ấm qua tên câu chuyện kể
Vào cõi nhớ anh yêu em đến thế
Để hôm nay đâu dể để phai tàn…

Em yêu anh xây mộng tưởng mây ngàn
Tình dang dở cung đàn nay lỗi nhịp
Cánh bướm em bay nơi nào cho kịp.
Bông hoa nào lại tiếp phả hương sa ?…

Chuyện xưa rồi…cõi nhớ vẫn bao la
Giờ cũng thế đôi ta buồn le lỏi
Duyên và kiếp cuộc đời sao nắng chói
Dễ lòng người… nào gọi đã nên thơ…                    
. . . . . . . . . . … .. . … .  

(Cõi nhớ !)

Nhìn lại trong Tuyển tập thơ văn Trên Đỉnh Tình sầu  của thi nữ SM DươngHồng cho dẫu chỉ hơn ba chục bài thì chúng ta nhận thấy đó là những bản tình ca cay đắng như những bài không tên của Nhạc sĩ Vũ Thành An trong làng ca nhạc nước nhà – hay nếu quý vị nào đã từng nghe nhạc phẩm: Chiều tím trên đồi sim và bài Giấc mộng phù du được trình bày qua giọng ca của ca sĩ ThùyTrang thì ắt hẵn chúng ta sẽ thấy được nỗi lòng của chị qua hồn thơ và những bản tình ca…– Thế mới biết là con người của hồn thơ DươngHồng và chúng ta cũng còn có những tình cảm sẽ dành về cho chị trong cuộc sống này, với loạt bài trong Tuyển tập, chúng tôi nhận thấy đã có những thi phẩm: Tóc gió còn bay, Cô đơn mù sương, Hai vì sao lạc, Kỷ niệm, Thương nhớ người dưng, Cõi nhớ, Hạ đã xa, Hồn thu nay đã, Thu về trong hạ còn nhớ chăng, Nữa đời, Giữa cõi vô thường, Nhớ Hạ vừa qua, Biển và Trời, Bóng hình, Hoa tím bằng lăng, Nhạt nắng, Không đề, Ngày cũ xa rồi, Nơi ấy cơn mưa, Nhớ, Ra đi vẫn nhớ, Bơi đi giữa chốn trần ai, Ánh mắt sau làn tóc, Dáng xưa, Cổ tích hạnh phúc, Hoa phượng trong cơn mưa, Mối tình hoa phượng, Mùa hạ cô đơn, Có một mùa hạ, Chiều nay hạ về, Nhớ màu hoa tím xưa, Tiếng đàn ai … Nhưng chúng tôi nhận thấy trong bài: Chết lặng hồn xưa hay là Nhớ hạ vừa qua  của chị như đã chất chứa với một nỗi lòng người thiếu phụ đã trót mang một tâm trạng buồn, có lẽ sau khi câu chuyện lòng của chị đã đổi thay - chị cũng đã buồn và nói lên với cõi lòng mình thật nhiều và rất nhiều, nhưng cái lỗi ở đây là do đâu (chúng tôi không đề cập đến chuyện lý do) mà ở đây chúng tôi chỉ nhìn thấy một nỗi buồn rất lớn trong con người của chị DươngHồng với những tháng ngày buồn thảm ấy… Nếu chị đã từng là một vai trò trong người tình, rồi đến hôm nay là một người vợ, rồi hy vọng với một chút hồng nhan và tri kỷ cho cuộc tình trong cuộc đời của mình, thì mấy ai mà không nuôi cho mình một niềm hy vọng đơn sơ nhưng lớn lao như thế - tưởng đâu rằng câu chuyện đời sẽ không như một bộ phim, nhưng ở đây hồn thơ DươngHồng của chúng ta chắc có lẽ cũng không thể ngờ được là có ngày như thế, để rồi trong thi phẩm  Hạ đã xa mà chị cũng đã nói lên được một lời cuối để trăn trối với tình yêu… Trong tình yêu ấy, tác giả đã nhung nhớ cho một chuỗi ngày xưa khi tình thắm còn mãi cứ dạt dào, thì có lẽ tà áo trắng ấy như đã làm cho ai gợi nhớ một đoạn trường ! Ở đây chúng tôi không dám thái quá về cho một hồn thơ, mà chỉ là một cái nhìn phiếm diện về cho một con người mang một âm hưởng và chất chứa thi ca… chúng tôi đã nhìn về cho một thực chất qua áng văn và chất thi ca của một con người !

[img]<a href=[/img]" />[img]<a href=[/img]" />

Cái áng văn, cái thi ca ấy là gì ? Chỉ là những cái sự hồi tưởng, sự gợi nhớ, những cái  ký ức vẫn còn mãi lưu dấu, chính vì sự lưu dấu đó; mà những tiềm thức cứ mãi khơi dậy của một con người, đoạn đường đời thì cứ mãi trôi đi, nhưng ký ức và hoài niệm sao cứ còn mãi đọng lại trong ai với những tháng ngày dài như thế !

Nếu đã xa rồi cành phượng xưa
Lời thương ngày ấy nói sao vừa
Chuông vang ngày đó còn nhớ mãi
Để ai chầm chậm dấu chân thưa

Nếu người đi vào cõi mộng mơ
Để lời thương ấy kết vần thơ
Ai đi ngàn dặm ngoài chinh chiến
Tóc xõa vai mềm bởi hoài mơ

Ngày ấy đâu rồi bên khung cửa
Gió thoảng hương về gió vẫn đưa
Bụi phấn vương tóc còn e lệ
Để ai vướng mãi khúc hồn thơ


   (Hạ đã xa)

Nếu như con người ta mà biết trước được cái chuyện hợp tan của một chuyện tình xưa cũ như thế - thì chắc chắn trên thế gian này sẽ không có tình yêu là gì, ở đây cũng thế - biết bao nhiêu con người thi nhân đều đã đem hồn mình vào cho những câu thơ để vần điệu sẽ tự hát lên trong lời ca đó, nỗi buồn đó… do đó mới có những câu chuyện lòng đáng nói… Ở đây với hồn thơ DươngHồng trong tuyển tập Trên Đỉnh Tình sầu cũng đã có cho mình những âm hưởng như thế… Có lẽ đó cũng là một nỗi đoạn trường tân thanh mà số phận của chị DươngHồng sau khi ông Trời đã an bài cho chị, từ đó những vần thơ của chị mới có được những chút tình cảm xúc như vậy, không hiểu một khi chúng tôi có đôi dòng “Cảm nhận về cho một hồn thơ” mang tên DươngHồng, có quá lời lắm hay không, nhưng có lẽ thông qua với những thi phẩm và cùng với con người của chị, thì những ý nghĩ của chúng tôi chắc có lẽ cũng không mấy sai sót về cho một con người như chị…

Cũng nếu như những mùa hè lại đến, thì sẽ có những mùa thu cứ đi qua… để khi những người con nhà Mẹ này cứ nhìn vào những chiếc lá và tự hỏi: Sao lá vàng kia cứ mãi còn quyến luyến trên cành ? Mùa thu qua đi và không biết sẽ về nơi đâu để cho lòng người sao cứ mãi còn thẫn thờ; thẫn thờ trong niềm nhung nhớ ! Nếu một khi bài Cảm nhận này của chúng tôi được đến với quý độc giả trên mọi miền đất nước, thì không biết người tác giả củaTrên Đỉnh Tình sầu nói riêng và toàn thể những người con nhà Mẹ SaoMai nói chung có còn nhớ về cho những mà thu đã đi qua và còn mang theo những dòng hoài niệm của những ngày xưa không ! Hay là đã và đang cho mình những nỗi sầu man mác vô thường ? Có lẽ sau khi xác phượng buồn đã tàn sau khi Hè đã về miền vô định thì chắc tiếng trống trường cũng đã còn lại chút dư âm của ngày khai trường vẫn vọng mãi đâu đó trong ai ! Để “giờ này” nơi phương xa nào đó người thi nữ tác giả của chúng ta cứ vẫn còn nhớ trong tâm về một dư âm chưa thể phai tàn ! Và rồi khi tác giả của chúng ta đang nhớ về cho mùa thu năm xưa nào đó – thì mùa thu ấy đã không biết đi vào tận dĩ vãng đâu rồi; không biết đã nhạt nhòa theo thời gian hay chưa vậy ???

. . . . . . . . . . . .  
Thu xưa vào tận nơi đâu nhỉ
Để hồn thơ kết chuỗi thành thi
Thu xưa còn đó Xuân thì
Mà nay lá úa mỗi khi thu về

Nếu biết rằng thu ấy ra đi mãi
Dòng sông (xưa) hò hẹn vẫn chưa phai
Giọt mưa trên đá đã mài
Giờ đây tàn úa đã phai một đời
. . . . . . . . . . . .  

   (Hồn thu nay đã !)

Và rồi trong âm thầm lặng lẽ - chị cũng đã (hình như) biệt giam lòng mình vào một cõi lặng thầm nào đó và suy nghĩ lại cho chính bản thân mình qua một câu chuyện, mà câu chuyện đó cứ làm chị nhớ hoài nhớ mãi, cái câu chuyện tình yêu mà trong đời ai ai cũng phải có – duy chỉ có những bậc tu hành hoặc vì cái nghiệp chân tu mà họ sẽ luôn đi theo một chân lý và cái lý tưởng của họ mà thôi… Còn ở đây chúng tôi nhận thấy một hồn thơ DươngHồng trong rất nhiều hồn thơ khác mà chúng tôi đã được hân hạnh giao lưu và gặp gỡ… thì thi nữ DươngHồng của chúng ta hầu như cũng đã có một săc thái và một tâm tư riêng biệt… Không biết hiện giờ nơi cái xứ ngàn hoa kia… chị có còn nghĩ ngợi gì về cho một thoáng ngày xưa khi qua những thi phẩm mà chị đã chất chứa trong lòng để nhớ về cho một câu chuyện tình dĩ vãng đã xa rồi, có lẽ ngày ấy, nơi cái xứ Đà thành thơ mộng kia, phía bên kia bờ sóng vỗ Sơn Trà lưu dấu, có khi nào chị đã nhìn những ngọn sóng vỗ để mơ về cho một hoài niệm hôm ấy cứ để cho cơn sóng cứ mặc nhiên vỗ bờ ???

Cho đến hôm nay, khi đã và đang hiện diện nơi cái xứ hoa anh đào này, cái nắng cái gió của miền cao tây nguyên có đủ làm cho tâm hồn chị ấm lại với một vài bản tình ca ngày xưa ? hay là những hạt mưa phùn tháng sáu cứ làm mờ nhạt đi hình ảnh ngày xưa cũ – cũng có khi cứ để mặc cho những làn sương lạnh đêm về phải làm cho ướt đẫm lòng người miền sơn khê ngàn trùng trong gió đêm… ??? mà suy nghĩ về cho cuộc đời cứ mãi bình dị và trôi đi hoài – Thời gian, thì không trách một ai; nhưng lòng người thì sao cứ mãi hoài trách cứ với thời gian đưa ! ai ai cũng thế, ngày lại ngày và năm tháng cũng sẽ qua đi… dẫu biết đó là vô thường, rồi biết bao hoài niệm trong ai cũng dần đưa vào cái dĩ vãng mịt mờ ! nhưng cõi lòng thì cứ mãi hoài thôi trong cơn mê cõi trần ! Thế mới biết cái nghĩa vô thường là bất tận; một cái bất tận trên đường đời mà ai ai cũng phải đi qua; để rồi cái hoài niệm, cái luyến lưu, cái dĩ vãng đó… sẽ còn đưa ta về nơi đâu ?

. . . . . . . . . .
Men cay đắng ...theo dòng đời thầm lặng
Vị ngọt bùi ... sao chẳng thỏa lòng sân
Trắng và đen lẫn lộn giữa gian trần
Không là khí xoay vần ra thành sắc

Sắc đổi sắc thành không không trầm mặc
Mùa vàng khoe cách vạc giữa trời cao
Để linh hồn...phiêu bạt...cõi trăng sao
Thiên thu gọi ... nơi nào đêm hỷ lạc....

Nghe hối hả dưới khung trời đổ nát
Vọng âm ba tiếng nhạc khởi cung buồn
Buổi hoàng hôn xa vọng những hồi chuông
Sương thu lạnh trăng buông mành mái tóc
. . . . . . . . . . . . . . . .

       (Giữa cõi vô thường !)

Đến đây chúng ta có thể nhìn lại về cho một hồn thơ mang tên DươngHồng, có lẽ với cái tên DươngHồng trong làng thi ca DPG hôm nay, thì chị cũng đã có lẽ nói hết lên đây những vần thơ của nỗi niềm của chính mình hay chưa vậy ? Cho dù là ai cũng thế - thơ văn là một con người, một nỗi niềm riêng tư …… nếu không xuất hiện với những vần thơ ấy thì chắc chắn cũng không ai biết gì cho những con người như chị, … cho đến hôm nay khi đã được tạm phát hành và bài viết cảm nhận cũng đã được đưa lên trên bốn trang website để giới thiệu về cho một con người như chị, thì chúng tôi chắc cũng đã mãn nguyện với chính mình với một con người trong cái tâm tư thầm lặng, người bạn thơ, và có lẽ cũng phải tôn vinh về cho một hồn thơ – để cho tên tuổi của DươngHồng được tung cánh bay đi khắp tứ phương… cho cuộc đời này được “nhận diện” và có những hoài cảm ! Nếu chúng ta tạm gác với những vần thơ ca của cá nhân chị, mà nhìn về cho những áng văn hồi ký của Chị, lúc này chúng ta mới thấy hết về những nổi đoạn trường mà trong vần thơ của chị không thôi cũng chưa đủ ! Vì trong những đoạn tùy bút, hồi ký ấy Chị mới có thể lột tả hết được những nỗi niềm sâu lắng và trầm tư nhất của chính mình. Nếu trong vần thơ của chị (hoặc ai ai cũng thế) chỉ là thoáng qua như cơn gió bay đi vô tình… thì trong mỗi đoạn hồi ký ấy chắc chắn đã phải lột tả hết trong tác giả với những nỗi niềm sâu lắng nhất, vì thế mà khi nhìn qua những đoạn tùy búy và hồi ký của chị; chúng tôi mới nhận thấy được về cái bút pháp, cách lột tả tâm tư trong những nội dung ấy… chúng tôi mới nhận thấy được là “lĩnh vực thi ca” thì chưa thể nào diễn tả được cho hết những nỗi niềm riêng tư ấy của lòng người ! Trong Hồi ký, Tùy bút, hoặc trong những áng văn xuôi ấy… hầu như với tác giả nào cũng thế, là muốn tả cho hết cái nỗi niềm riêng tư và sâu lắng nhất của chính lòng mình một khi muốn nói lên và tỏ bày… Và con người tác giả Dương Hồng của chúng ta cũng không nằm ngoài cái “phạm trù lý luận” đó ! Và chúng tôi cũng xin lược trích lại một đoạn ngắn trong đoạn hồi ký mang tên: [i]Tâm Sự Rừng Thiêng này, để quý độc giả thấy được cái tâm tư trăn trở ấy…
. . . . . . . . . . . . . . . .
Đến hôm nay ra trường đã mấy mươi năm – mình chưa bao giờ gặp lại tụi nó – con Lan, con Phụng, con Phương, thằng Hoàng và còn cả mấy đứa nữa ! cũng không biết giờ này bọn nó làm gì và ở đâu nhỉ ? Mình còn nhớ mấy ngày đầu khi về lại bản làng, tự nhiên mình thấy nhớ nhớ gì đó về cho cái thành phố Saigon kia lắm; rồi nghĩ tới cái thằng Hoàng ! không biết nó đã ra đi phương trời nào nữa ? Nhưng rồi từ từ ngày lại ngày qua, nơi cái thị xã nhỏ này; không như cái thành phố hoa lệ kia, từ cái núi rừng – cho đến cái bản làng, bè bạn ở đây, từ cái nương cái rẫy cho đến con gà, con bò con trâu… thì cái thực chất đã làm cho mình phai dần đi trong những ngày gọi là cầm hồ sơ đi xin việc ! lúc ấy mình đã đi tới nhiều nơi lắm – nhưng cuối cùng rồi mình cũng được nhận vào một trường cỡ trung trung nơi cái thị xã… và rồi từ đó cho đến giờ mình trở thành một cô giáo !
Nghĩ – đúng là một câu chuyện đời !
[/i]
(Trích đoạn một đoàn khúc !)

Nếu cái Tuyển tập Trên Đỉnh Tình sầu  của tác giả DươngHồng hôm nay mới được trên công luận biết đến như một huyền thoại đã lãng quên, thì sẽ là một tiếng chuông đánh thức cõi lòng để cho trang Fb Cộng đồng này biết về một con người của tác giả DươngHồng hơn nữa… Có lẽ cơn gió cuộc đời đã thổi bay đi những tán lá xanh trên cành và cái nắng bình minh chiếu rọi qua cho một con người, hay nói đúng hơn là để cho thấy được một hồn thơ Dương Hồng đang còn cứ mãi lặng thầm và bâng khuâng như thế… chị cũng muốn nói lên điều này cho một cõi tàn tro của riêng mình trong cái lặng thầm của những nét buồn thời gian, trong những giọt đắng của ly café  với chiều mưa nơi xứ ngàn hoa kia, hoặc với trong những giọng điệu ai oán của một bản tình khúc đớn đau nào đó, để những khi chị cất lên lời thơ, thì trong chị vẫn còn đó những nỗi niềm… Có lẽ chúng tôi cũng không quá lời và không ngoa ngoắt cho lắm một khi có chút cảm nhận mọn hèn và khiêm tốn về cho một con người trong lĩnh vực thơ ca như chị DươngHồng nói riêng và tòan thể anh chị em trong nhóm thi ca DPG nói chung…

Bởi vì trong mỗi con người của chúng ta, thì ai ai cũng có một tình yêu cả… Cái tình yêu riêng tư về mọi khía cạnh của mỗi lĩnh vực khác nhau, nhưng đều chung quy lại hai chữ tình yêu mà thôi ! Với con người của tác giả Dương Hồng của chúng ta đây ! Ở đây chúng tôi chỉ nói đến cái khái niệm của hoài niệm cá nhân mà thôi (hoặc ai ai cũng vậy) – thì chị luôn nhớ đến cho cá nhân mình một cái thời gọi là hoa mộng – mà gọi là hoa mộng thì khi nào cũng đẹp và mến thương – Nếu trong thi phẩm Dáng xưa này, Chị đã nói: Như mây bay, nhờ gió thổi vu vơ - Gió miên man niềm thương nhớ mong chờ - Mây hờ hững, hững hờ trôi không bến - Gửi về em những tâm tình chợt đến… thì chúng ta mới thấy được cái hồn nhiên, cái vô tư và cả cái khách quan đang đi qua (lúc ấy) thì thấy được cái thời hoa mộng ấy nó đẹp như thế nào ! . . . .  . Ôi khao khát, khát ai men tình ái - Gửi về em một tình yêu mãi mãi - Như dòng sông đầy ắp bốn mùa thương - Như cuộc đời vẫn tha thiết uyên ương - Như bờ cát vấn vương người in dấu…… Có hay chăng – cái hy vọng, cái ước mơ của bất cứ một con người nào sống trên đời mà không có cái ước nguyện của riêng mình ! Người tác giả Dương Hồng của chúng ta đây cũng đã có những ước mơ đó  khi ngày tháng hoa mộng xuân thì đã qua đi… Đẹp – và bao giờ cũng là Đẹp cả…

. . . . . . . . . . . .
Gửi về em niềm vui buồn đan chéo
Như mây bay, nhờ gió thổi vu vơ
Gió miên man niềm thương nhớ mong chờ
Mây hờ hững, hững hờ trôi không bến
Gửi về em những tâm tình chợt đến
Máu dồn sôi, ứ đọng nhói con tim
Hạnh phúc dâng trào thổn thức đêm đêm
Ôi khao khát, khát ai men tình ái
Gửi về em một tình yêu mãi mãi
Như dòng sông đầy ắp bốn mùa thương
Như cuộc đời vẫn tha thiết uyên ương
Như bờ cát vấn vương người in dấu
Gửi về em khát khao hằng nung nấu
. . . . . . .  . . .

(Dáng xưa)

[img]<a href=[/img]" />

Có lẽ chúng tôi cũng đã nói  nhiều chưa về cho thi nữ DươngHồng với một tuyển tập của chị - mà có lẽ đây là Tuyển tập thứ 6 của “riêng mình” đối với hồn thơ Dương Hồng là như thế… và cũng có lẽ sau những tháng ngày sống trong hoài niệm và buồn của chị - của một câu chuyện lòng đầy ắp những kỷ niệm, những chút ân tình cho cuộc đời này, thì hồn thơ  người thi nữ DươngHồng của chúng ta chắc cũng còn với những ngày tháng dài chờ đợi và mong mỏi, nhưng Người đi người có quay về - cho lòng khắc khoải câu thề nhớ mong ??? – Thế mới biết trong bất cứ ai, nhất là với những hồn thơ nữ, có lẽ cái buồn man mác ấy, bóng hình của người xưa vẫn còn cứ chất chứa và vờn quanh đâu đó- để cho nỗi lòng người ở lại hay với kẻ ra đi cứ mãi còn hai phương trời cách biệt, và lời thơ ấy – tâm hồn ấy và ngay cả con người ấy – sao mà cứ còn mãi sự đợi chờ trong lòng người cô phụ Dương Hồng của thời đại hôm nay…

Ai sẽ còn cất lên những bài ca – ai sẽ còn ngâm lên những vần thơ – và vần thơ cứ mãi xoay tròn trong những chiều hoàng hôn màu tím mà người con gái DươngHồng năm xưa có lẽ phải một lần sang ngang trong Nữa chừng Thu… mà lá thu vàng chưa rụng lá, gió mùa thu vẫn thổi, để cho những chiếc lá cứ mãi còn theo ngọn gió rơi về chốn nào, màu sắc tím với những nỗi buồn hoang dại – màu tím của thủy chung như vần thơ của chị, và màu tím của đợi chờ cứ mãi chồng chất trong hồn người con gái DươngHồng, để rồi hôm nay nhìn lại mình không biết đời mình đã xanh rêu hay chưa ? Cánh rừng xưa đã khép dần trong chiều tím hoàng hôn, cũng còn chút nào đó bâng khuâng và đượm những nỗi buồn muôn thưở… DươngHồng, người thi nữ hôm nay trong những nỗi sầu qua sự lắng đọng bởi những vần thơ, có còn thấy cho mình với một sắc tím của những buổi chiều hoàng hôn ấy hay không ?

Có lẽ - trong tuyển tập Trên Đỉnh Tình sầu này, cái hoài niệm mà chúng tôi cho đó là trăn trở nhất – đó là thi phẩm Chết Lặng Hồn Xưa – vì có thể nói đây là một kiệt tác đau thương như chính hồn thơ “đang khóc và xót xa” cho một cái gì đó thương mến nhất vậy ! . .. Dẫu biết rằng  trường xưa đã không còn, nhưng người tác giả của chúng ta lại khơi dậy một trong những niềm đau; nơi mà cái chuỗi tháng ngày xa xưa qua rồi tạm gọi nơi ấy là một thời hoa mộng ! Bây giờ thời gian mấy mươi năm sau… khi đã bôn ba trên cõi đường trần  này… người tác giả đã quay trở về chốn xưa; thì trường cũ “đã không còn” phải chăng một lý do nhạy cảm nào đó  để giờ này tác giả đã phải nói lên: Loang lỗ tình xưa bỗng lạnh hồn - Trường Xưa mất dấu chẳng mồ chôn - Cách biệt âm dương xa thăm thẳm - Từ đây giã biệt luận bất ngôn…. Vì vậy, khi nhìn lại một mảnh đất –nơi dấu tích ngày xưa – một thời sống với bao hoài niệm cũ, để giờ này mỗi khi mùa hè lại đến thì người đã nói Mùa hè trôi qua ma gọi hồn… Hồn ai đây nhỉ ? – Thầy cô – bè bạn… tuy đã có người phải nằm xuống nơi huyệt lạnh của quê mẹ này- hay một nơi xa xôi nào đó… Biết bao nhiêu lời trần tình, bao nhiêu áng văn và lời thi ca và còn biết bao nhiêu nỗi niềm như sâu thẳm tận đáy lòng để nhỏ lệ xót thương cho một ngôi trường đã ra đi vĩnh viễn . . .

Còn đâu của chuỗi ngày thơ –
Còn đâu dấu ái để mơ mộng nhiều –
Còn đâu duyên thắm nhiễu điều –
Còn đâu hờn giận muộn phiền lòng ai –
Còn đâu sương gió đời trai –
Còn đâu cách biệt chia hai đôi đường –
Còn đâu trường dặm mười thương –
Còn đâu cách trở xa phương trời nào ?
                                        (NNH)

Chúng ta cứ nhìn vào thi phẩm Chết lặng hồn xưa – có lẽ sẽ nhận ra đây là lời oán trách, than khóc, tủi hờn trong cái tình cũ mến thương ấy – chắc chắn không riêng gì với con người của tác gỉa mà là tất cả những người con nhà Mẹ SaoMai này cũng phải thắm duyên tình cũ với một ngôi trường; nơi mà đã biết bao nhiêu người con dấu ái đã một thời vang bóng khi được vinh dự mang trên ngực áo cái bảng tên Trường Sao Mai ấy !

Trong thi phẩm chỉ là 4 khổ thơ mà tác giả đã nói lên bao muôn vàn tâm tư oán hờn và trách móc; thì có lẽ khổ thơ cuối cũng đã bày tỏ lên cho chính mình và tất cả mọi người con nhà Mẹ một nỗi xót xa vô cùng… vậy cũng đủ cho chúng ta có thể nhìn thấy được đó là một trong những nỗi niềm của chính tác giả đã nói hộ thay cho biết bao người !

Loang lỗ tình xưa bỗng lạnh hồn
Trường Xưa mất dấu chẳng mồ chôn
Cách biệt âm dương xa thăm thẳm
Từ đây giã biệt luận bất ngôn.

Mùa hè trôi qua ma gọi hồn
Âm thầm lặng lẽ bóng chiều hôm
Bóng tăm ma quái sao còn đuổi
Tà áo trinh nguyên lặng chút đời

Hồn ma lỡ dại sầu than khóc
Tháng ngày vội vã chốc chờ mong
Về lại Trường Xưa đâu chẳng thấy
Chỉ thấy thây ma hú gọi hồn

Sao Mai chết lịm từ đông ấy
Để lại âm dương những chóng chày
Aó trắng thây ma chiều giá lạnh
Hay gọi hồn tôi – Tao với mày !


              (Chết lặng hồn xưa)

[img]<a href=[/img]" />[img]<a href=[/img]" />

Có lẽ - nếu còn nói hoài thì sẽ không bao giờ hết và cứ mãi còn vô tận, cái hoài niệm và sự hồi tưởng sẽ luôn làm cho ta gợi nhớ, cái hồi ức – cái dĩ vãng sẽ luôn một thời làm cho ta lắng đọng để mà nhớ; ở đây chúng tôi muốn nói đến những cái dĩ vãng ngày xưa của thi nữ Dương Hồng có lẽ cũng chưa thể gọi là nhạt nhòa được; Khi nói và đề cập đến Tuyển tập Trên Đình Tình sầu của thi nữ Dương Hồng, có lẽ chúng tôi phải nói đến Tuyển tập thứ 6 của đời chị hôm nay. Dẫu sao thì chúng tôi cũng “chưa thể hết lời” về cho người thi nữ Dương Hồng này, nhưng ngần ấy thôi chắc cũng đủ để nói lên cho Trên Đình Tình sầu  này một sự lắng đọng không thôi, để ngày mai đây – nhà thơ nữ SM Dương Hồng sẽ còn khai sinh ra vài tác phẩm mới nữa, bỗng dưng chúng tôi lại nhớ đến tác phẩm đầu tiên Thu Về Mấy Độ; Khung Cửa Bâng Khuâng; Nhớ Nỗi Xót Xa Đưa; hoặc trong Truyện dài Hồi ký Tâm Sự Rừng Thiêng của Chị, mà chúng tôi nhận thấy ngoài cái ý chí bền bỉ, cái nghị lực tận tâm; chúng tôi còn thấy cả trong chị những lắng đọng ưu tư và những muộn phiền; Nói – thì sẽ không bao giờ nói hết một khi đoạn đường đời cuối này cứ mãi còn là “ánh nắng chiều của hoàng hôn sắp lịm tắt” – nhưng cái chiều nắng ấy có thể tắt được không ? Đó mới là vấn đề  ...

Đến đây chúng tôi có thể kính xin quý độc già cho phép chúng tôi được gác bút nghiên sau khi bình phẩm về cho thi nữ DPG Dương Hồng; chúng tôi chỉ biết một lời cầu chúc cho thi nữ vẫn cứ luôn mãi còn dạt dào cho mình và cho đời với những hồn thơ, áng văn thật thướt tha và bay bổng hơn nữa…

Chân thành cầu chúc và kính chào !
____________

  Nguyễn Ngọc Hải
  Nhóm Văn bút Trùng Dương
  Saigon – 3/2021.


Về Đầu Trang
Xem lý lịch thành viên Gửi tin nhắn Gửi email Địa chỉ AIM
Trình bày bài viết theo thời gian:   
Gửi bài mới   Trả lời chủ đề này    Trường Trung Học Sao Mai Đà Nẵng » Văn , Truyện /Sáng Tác Thời gian được tính theo giờ EST (U.S./Canada)
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 
Chuyển đến 
Bạn không có quyền gửi bài viết
Bạn không có quyền trả lời bài viết
Bạn không có quyền sửa chữa bài viết của bạn
Bạn không có quyền xóa bài viết của bạn
Bạn không có quyền tham gia bầu chọn


Powered by SaoMaiDaNang © Nho'm SaoMai DaNang
Designed for SaoMaiDanang - Nam cuoi cung cua truong SAO MAI