Trường Trung Học Sao Mai Đà Nẵng
Đăng Nhập Đăng ký Trợ giúp Thành viên Tìm kiếm Trường Trung Học Sao Mai Đà Nẵng

EM CÓ VỀ HUẾ CHIỀU NAY

 
Gửi bài mới   Trả lời chủ đề này    Trường Trung Học Sao Mai Đà Nẵng » Văn , Truyện /Sáng Tác
Xem chủ đề cũ hơn :: Xem chủ đề mới hơn  
Tác giả Thông điệp
Nguyen Ngoc Hai
Moderator
Moderator


Ngày tham gia: 10 9 2009
Số bài: 1789
Đến từ: Viet Nam

Bài gửiGửi: Sáu 4 08, 2022 11:44 pm    Tiêu đề: EM CÓ VỀ HUẾ CHIỀU NAY Trả lời với trích dẫn nội dung bài viết này

EM CÓ VỀ HUẾ CHIỀU NAY

Chiều kinh thành sương lãng đãng bay qua
Lỡ yêu em dưới mùa hoa đỏ thắm
Hò mái nhì bến xưa bay vạn dặm
Dòng Hương Giang ! Sáu nhịp đổ Tràng Tiền

Em đi rồi tình tôi thành vô nghĩa
Mưa Huế buồn tứ phía bão cuồng dâng
Sông về đâu để nỗi nhớ bâng khuâng
Hương mùa cũ lời tình trần dang dỡ

Câu kinh rớt Thiên mụ sầu nức nở
Giọt tâm tình trăn trở gởi về mô
Thu nhẹ gót nhặt tình rơi ngày nọ
Em có về cùng Huế một ngày thu

Em có về cùng nghe câu hát ru
Nghe tiếng chim chiều nay ngân trong lá
Hoàng Thành xưa bước hải hồ tôi nhớ
Áo dài duyên Đồng Khánh buổi tan trường

Em có về ! Huế gửi hết mùa thương .

HoaiThơ


Chút Cảm nhận về thi phẩm: Em Có Về Huế Chiều nay – Tg Hoài Thơ

Học trò trong Quảng ra thi
Mấy chàng trai Huế chân đi không đành.

Đó là câu nói dân gian nói về người trai xứ Quảng ngày xưa mỗi khi về kinh đô đất thần kinh để dự thi hai năm một lần – đến khi gặp người con gái Huế thì đã ngẫn ngơ sa mà chưa chịu về lại đất quê nhà !!! Nhưng hôm nay thì tác giả Hoài Thơ của chúng ta đã miêu tả về một người con gái xứ Quảng đã về đến mảnh đất cố đô ngày xưa…

Chiều kinh thành sương lãng đãng bay qua
Lỡ yêu em dưới mùa hoa đỏ thắm
Hò mái nhì bến xưa bay vạn dặm
Dòng Hương Giang ! Sáu nhịp đổ Tràng Tiền
. . . . . . . . . . . .


Có lẽ một lần nào đó, đứng nơi bờ Hương giang, tác giả đã lẳng lặng nghe được những câu hò mái nhì ! Vậy thì hò mái nhì là gì ?

. . . . . . . . . .
Hò mái nhì thường đuợc ưa chuộng từ nông thôn cho đến thành thị, nhất là trên dòng sông Hương tình tứ, nên thơ. Điệu hò êm ả, vang vọng, để lại những dư âm trên mặt nước, trong bầu không khí huyền ảo của trăng, của mây và sương khói trên sông.

Lời hò thường uyển chuyển, láy đi láy lại, khoan thai mà:

Cầu Trường Tiền sáu vài mười hai nhịp
Em qua không kịp tội lắm anh ơi
Ngờ đâu mà duyên trời sớm dứt, đêm em nằm tấm tức luỵ nhỏ tuôn rơi
Vì ai mà mang tiếng chịu lời
Đôi đứa mình xa cách, bởi ông trời mà xa.
. . . . . . . . . .


Nếu một lần nào đó, hay những ngày xưa, người tác giả của chúng ta có dịp trở về với kinh thành năm xưa, mảnh đất cố đô hơi sầu mộng để chợt nhiên nhớ về cho những tà áo tím của mộng mơ, cái màu tím đượm đầy sắc màu u buồn và nhiều nhung nhớ của những chàng trai xứ Quảng trong mỗi lần về kinh dự thí

Rồi tự nhiên hôm nay – có lẽ người con gái Duy Xuyên nơi ấy cũng có một đôi lần về lại đất cố đô để làm gì ? Nhớ về một màu tím xa xôi !

Củng có lẽ - để một lần được in lại những dấu chân trên cầu Trường Tiền mà nhìn xuống dòng Hương đang bình lặng và lững lờ trôi, không biết trôi về đâu nhỉ ? bước qua con đường Trần Hưng Đạo, hay đứng trước rạp hát Thanh Thanh để nhớ về những ngày xưa qua rồi – mà lòng lại quặn đau với một dĩ vãng có thể “chưa phai tàn” – hoặc lần theo con đường dài như chiều trôi thăm thẳm – trước cổng chùa Thiên Mụ mà còn nghe những tiếng mõ, câu kinh nguyện cầu; và chợt nhiên lại nghĩ đến câu chuyện tình của nàng tên Lan ngày xưa nào đó – trong tâm thức – cái hình ảnh “nàng Lan” đang quét những chiếc lá sân chùa – như đã vùi hết tất cả dĩ vãng vào một quá khứ để quên ???

Câu kinh rớt Thiên mụ sầu nức nở
Giọt tâm tình trăn trở gởi về mô
Thu nhẹ gót nhặt tình rơi ngày nọ
Em có về cùng Huế một ngày thu
. . . . . . . . . .

Một lần nào đó, hình như người tác giả của chúng ta thương thay màu áo tím buồn khi trở lại mảnh đất này – nếu chiều nay Em có về trở lại chốn xưa ? thì toàn bộ bài thi ca của Hoài Thơ – đó là một khúc sầu lắng còn mãi đọng lại trong ai với dòng Hương như đang còn mơ mộng trong những ngày thu trên đất thần kinh xa lắm rồi ?

Hôm nay tại miền Nam nơi “người cố nhân” năm nào đang trú ngụ, một giây phút nào đó – đang gợi lên cho tác giả những giây phút diệu kỳ để nhớ về cho ngày ấy và một màu áo tím nhớ thương kia ?

. . . . . . . . . . .
Em có về cùng nghe câu hát ru
Nghe tiếng chim chiều nay ngân trong lá
Hoàng Thành xưa bước hải hồ tôi nhớ
Áo dài duyên Đồng Khánh buổi tan trường


Tác giả của thi phẩm đã dùng từ “Áo dài duyên Đồng Khánh” – mà không mộng mị của tà áo tím của người nữ sinh Gia Long ? có lẽ bởi vì – ai ai trong chúng ta khi nói đến áo dài sắc tím – thì phải nghĩ ngay đến màu tím của cô nữ sinh Đồng Khánh Huế ngày nào – Nếu ai đó có dịp thưởng ngoạn một lần nhân dịp kỷ niệm 50 Năm kỷ niệm ngôi trường Đồng Khánh - Huế (2018)… thì mới thấy được cái nét sắc thắm của màu tím và sắc trắng của người nữ sinh Đồng Khánh Xưa và Nay như thế nào ? Nhưng ở đây – chúng tôi đang nói về cái chiều nao của thi sĩ Hoài Thơ với một chút lắng đọng nào đó khi những bước chân của chị đã in dấu trên đoạn cầu Trường Tiền mà lặng ngắm dòng Hương giang đang lững lờ - hay đứng trên bờ để nhìn qua cái cồn Hến mà lặng nghe cái câu hò mái nhì – rồi đến câu hò mái đẩy của người con gái chèo đò nào đó !!!! Có lẽ những ngày trên đất thần kinh của ngày xưa – lòng người thi nự của xứ Quảng đã có chút lắng đọng nào đó một khi trở lại đất ngày xưa vào những chiều thu năm nay !

Có phải chàng trai đất thần kinh nào đó ngày xưa đã làm cho hồn người thi nữ nao lòng với những chiếc lá thu rơi rơi

. . . . . . . . . . . . .
Thu nhẹ gót nhặt tình rơi ngày nọ
Em có về cùng Huế một ngày thu
. . . . . . . . . . . . . .


Nếu toàn bộ thi phẩm này của thi nữ Hoài Thơ từ đất Quảng xin gửi về đất cố đô ngày xưa, thì có lẽ từ ngọn gió đến chiếc lá rơi – từ bên bờ sông Hương đến những bước chân còn in dấu trên chiếc cầu đã đi vào huyền thoại cho đến chiếc lá mùa thu cứ mãi còn rôi trước cổng chùa Thiên Mụ trong câu kinh niệm buồn của những chiều chưa tắt hoàng hôn – cho đến một câu chuyện tình xưa. . . . thì người thi nữ Hoài Thơ xứ Quảng đã phải nao lòng – có rơi lệ không ? Chiều nay trên đất Huế ngày xưa – Hoài thơ đã nhớ về cho một màu sắc tím của thương nhớ - mà có lẽ toàn bộ thi phẩm “Em Có Về Huế Chiều Nay” hình như đã gợi lên cho độc giả thấu hiểu được cái nỗi lòng !!! Nếu chúng ta cứ nhìn lại thi phẩm này thì mới thấy được một cái hình hài của mảnh đất thần kinh đã quyến rũ như thế nào, mà hôm nay người con gái đất Quảng đã một lần “trở lại Huế xưa” để nhìn lại – như một dĩ vãng chưa thể phai tàn !

Như vẫn còn luyến lưu và trìu mến – với những điều chưa thể nói hết, người thi nhân của chúng ta đã gửi gắm hết nổi lòng trong câu cuối – mà có lẽ khi độc giả đọc qua – cũng hiểu được có những điều “chưa nói” ?

Em có về ! Huế gửi hết mùa thương .

Nhìn lại thi phẩm Em Có về Huế chiều nay của thi nữ Hoài Thơ đã gửi gấm lên đây – có lẽ chúng ta cũng đã hiểu được phần nào cái nỗi lòng của tác giả đã gửi gấm và nói hộ lòng mình qua đoạn thi ca vậy !

Vài lời xin được Cảm nhận qua thi phẩm. Kính chúc người tác giả xứ Quảng yêu thương sẽ còn có nhiều tác phẩm hay nữa để ngõ cho toàn quý độc giả được thưởng thức !

Thân chào !

NguyenNgocHai
(Nhóm Văn bút Trùng Dương)


[/img][/url]


Về Đầu Trang
Xem lý lịch thành viên Gửi tin nhắn Gửi email Địa chỉ AIM
Trình bày bài viết theo thời gian:   
Gửi bài mới   Trả lời chủ đề này    Trường Trung Học Sao Mai Đà Nẵng » Văn , Truyện /Sáng Tác Thời gian được tính theo giờ EST (U.S./Canada)
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 
Chuyển đến 
Bạn không có quyền gửi bài viết
Bạn không có quyền trả lời bài viết
Bạn không có quyền sửa chữa bài viết của bạn
Bạn không có quyền xóa bài viết của bạn
Bạn không có quyền tham gia bầu chọn


Powered by SaoMaiDaNang © Nho'm SaoMai DaNang
Designed for SaoMaiDanang - Nam cuoi cung cua truong SAO MAI