. CHỈ LÀ TRĂM NĂM.
ta xuống phố nắng trãi vàng như lụa
núi rất gần như thể chạm bờ môi
gió hao hớt quay cuống chồm bốn phía
ngày chưa qua nắng đã níu chân người
thung lũng mượt cỏ in bàn chân nhỏ
mùa se duyên đằm thắm dãi cúc quỳ
khăn lụa tím hững hờ bay trong gió
ngươi chưa về mà đã vội chia ly
lời ký thác một đời xin gởi lại
áo mùa đông choàng sương khói hư hao
ta đi lạc trong bốn bề trời đất
người xa xăm hun hút tự phương nào
câu hỉ lạc đã chìm vào muôn thuở
điệu bi ca mòn mỏi suốt trăm năm
hạnh ngộ buồn đoạn đành theo lá cỏ
bờ thiên thu chìm ngập dưới căn phần
mai ta có quay về...lưng tựa núi
ngắm chiều phai giăng mắc trắng cỏ thơm
nghe ray rứt điệu ca buồn đau nhói
có còn chi! khi sông bỏ xa nguồn!
MAI TA VỀ...LỖI HẸN ...MỘT BỜ VAI
DaoLam
_________________
Lá trúc che nghiêng vành nón đợi
Ai về? Thắt dải luạ trăm năm