Trường Trung Học Sao Mai Đà Nẵng
Đăng Nhập Đăng ký Trợ giúp Thành viên Tìm kiếm Trường Trung Học Sao Mai Đà Nẵng

Bài Cảm nhận về Tuyển tập Nắng Cuối Chiều T

 
Gửi bài mới   Trả lời chủ đề này    Trường Trung Học Sao Mai Đà Nẵng » Văn , Truyện /Sáng Tác
Xem chủ đề cũ hơn :: Xem chủ đề mới hơn  
Tác giả Thông điệp
Nguyen Ngoc Hai
Moderator
Moderator


Ngày tham gia: 10 9 2009
Số bài: 1789
Đến từ: Viet Nam

Bài gửiGửi: Tư 10 18, 2017 9:51 pm    Tiêu đề: Bài Cảm nhận về Tuyển tập Nắng Cuối Chiều T Trả lời với trích dẫn nội dung bài viết này

____________    Bài Cảm nhận . . .  
(Về cho Tuyển tập Thi ca Nắng Cuối Chiều Thu của tác giả Thi nữ SM NgọcDungTrần)

Nhân dịp đọc qua một số thi phẩm trong Tuyển tập Thi ca Nắng Cuối Chiều Thu của thi nữ SM Trần Thị Ngọc Dung, một nữ nhân trong nhóm Thi ca tại vùng đất Định Quán, một mảnh đất của những người hùng văn và võ hầu như song toàn, có lẽ hầu như khác hẵn với những thi nữ khác trong nhóm thi ca, ở đây từ xưa đến giờ, chúng tôi cũng đã viết cảm nhận cho rất nhiều người thi nhân, và chúng tôi có đôi khi cũng gọi là tạm xin mượn về cho mình những “con người và những hình ảnh” của những bậc tiền bối về thơ ca để viết về cho một ai đó… Còn hôm nay với người thi nữ mà hồn thơ cũng mang trong mình những sắc thái riêng lẻ… với chủ đề của vầng trăng, mây nước để hòa quyện với những vần thơ, cho dẫu văn thơ là cái nét của mỗi cá nhân con người, thì với hồn thơ của TrầnThịNgọcDung chắc chắn cũng không nằm ngoài cái quan niệm chung đó – nhưng có một đôi điều khi chúng tôi cảm nhận được về cho một sắc thái và nội dung qua những thi phẩm, thì đó là điều mà chúng tôi muốn đưa ra đây để ngõ hầu cùng với quý độc giả, cho dù với tài sức hèn mọn và khả năng nhận thức còn hạn chế rất nhiều, chúng tôi kính mong quý vị rộng đường thứ lỗi cho những ý tưởng còn quá khiêm hạ như thế…

[img]<a href=[/img]" />
Nhà thơ - Thi nữ SaoMai NgọcDungTrần - Trần Thị Ngọc Dung

Có lẽ, khi nói về cho Tuyển tập Nắng Cuối Chiều Thu  của thi nữ TrầnThịNgọcDung, hay là cho dẫu cứ xếp hạng vào với những bài viết về cho mỗi cá nhân trước đây – hay là đã qua bao nhiêu Tuyển tập của rất nhiều con người thi nhân đã được chào đời với một khả năng khiêm tốn của chúng tôi đối với quý độc giả - và có những độc giả khó tính, để rồi với sự góp ý chân thành, giúp cho chúng tôi hoàn thiện thêm một vài điểm nhấn trong từng phong ngôn và lời nói ý tưởng, chúng tôi dẫu sao cũng xin rất chân thành đa tạ và rất cố gắng hòan thiện để ngày mai – khi chị sẽ cho ra đời một Tuyển tập nào khác thì chúng tôi vẫn lấy đó làm kim chỉ nam cho công việc của mình được hoàn hảo hơn chút nữa…

Cũng có lẽ - khác hẵn với những Tuyển tập trước đây mà chúng tôi đã thực hiện cũng như đã có nhiều bài viết trên Tạp chí Làng Văn (hải ngoại) thì Nắng Cuối Chiều Thu của hồn thơ Ngọc Dung Trần mà chúng tôi đã gặp gỡ - có một vài điểm nào đó khác lạ trong ánh mắt của chúng tôi, để rồi từ đó đang có những cảm xúc dấy lên cho mình một khi đọc qua những thi phẩm – cho dù cũng nói về tình yêu, cuộc đời và thân phận của một con người của ngày nào – và ở đây chúng tôi cũng được biết thêm về cho hồn thơ NgọcDungTrần cứ còn mãi lặng thầm trong những tán lá,  nhưng cái duyên tiền định và một cái nghiệp cầm bút mà một khi hôm nay chúng tôi đang đề cập về cho chị NgọcDung – chắc chắn sẽ không giống như những thi nữ trước đây mà chúng tôi thường bắt gặp, một nét nào đó trong sự tĩnh lặng như một đồ vật với muôn ngàn thiên thu mà hôm nay chúng tôi đã có dịp gặp gỡ, thì TrầnThịNgọcDung chắc hẵn cứ còn mãi âm thầm trong bóng mát cuộc đời, sau khi chúng tôi được chị giới thiệu thông qua Trang FaceBook cộng đồng với Nickname NgocDungTran - thì chị đã cho phép chúng tôi khai thác hết những thi phẩm của chị qua trang đó – để rồi chúng tôi nhận thấy ở trong Nhóm Thi ca tại Định Quán vẫn còn chất chứa nhiều nhân tài, nhiều danh nhân như những người đồng trang ở trong nhóm nói chung và những hồn thơ thi ca của ngôi nhà Mẹ SaoMai nói riêng…

Qua hồn thơ của chị, chúng tôi đã trích lược lên đây rất nhiều thi phẩm trong hơn cả trăm thi phẩm của chị… hồn thơ của chị NgọcDungTrần giống như còn mãi ẩn chứa trong lòng một hoặc những nỗi xót xa và đắng cay nào đó, nên được nói lên giữa khoảng không vô tận, có lẽ chị cũng sẽ nói nhiều hơn nữa – nhưng ở đây – từ những nỗi niềm, những trăn trở và những nỗi đọa đày tâm tư – hồn thơ NgọcDungTrần – TrầnThịNgọcDung cũng đã nói lên nhiều và rất nhiều qua hơn trăm bài thơ mà chị cũng đã diễn tả, Phải nói Nhóm Thi ca Định Quán (cũng như phía trên Phương Lâm) hôm nay là một cái nôi – chất chứa biết bao nhiêu nhân tài thi ca như thế, nếu Đại Thi nhân Xuân Diệu và Nguyễn Bính là những đại nhân tài thi ca của sử lược văn học nước nhà , thì có lẽ Nhóm Thi ca Định Quán hôm nay cũng đã chất chứa rất nhiều nhân tài thi ca của thời đại @ hôm nay – từ một HồTịnhVăn, đến Chị NgaVu, đến DiệuVươngQuỳnhChâu, cho đến ThanhThủyPhạm, cho đến thi nữ được mệnh danh là Nữ hoàng thi ca HoàngThanhTâm, HàThanh (Nhóm Thi ca ThiVănViệt Saigon). .  . hay là một cây bút thơ ca trào phúng SỹLiêm, NguyễnThành, Nguyễn Thiện… thì có lẽ chúng tôi hôm nay mới được có dịp đề cập đến cho hồn thơ NgọcDungTrần – TrầnThịNgọcDung này… Với một số lượng khiêm tốn mà một khi chúng tôi đã đưa lên đây để trở thành một tuyển tập của chị, có lẽ cũng còn nhiều và nhiều nữa mà chúng tôi không thể “điểm danh” và đưa lên hết được – nhưng sự chọn lọc ấy, cũng đủ cho chúng tôi nói lên được một lời ca ngợi một nỗi niềm về cho hồn thơ Ngọc Dung vậy…

Và cũng có lẽ đề tài tình yêu là một đề tài muôn thưở trong lĩnh vực thi ca và văn học, từ đó cũng như bao nhiêu con người – rồi đến nhà thơ NgọcDungTrần của chúng ta hôm nay cũng đã nói – và nói nhiều – nhưng cái chính ở đây là nỗi uất nghẹn mà đôi khi hồn thơ của chị đã lắng đọng trong một thời gian dài còn ẩn mình chôn giấu, câu chuyện lòng của chị ẩn chứa một mối thù có, hận có, và nhất là những nỗi lòng một khi chị đã bày tỏ lên đây – để cho chúng ta nhận thấy – ngoài cái buồn muôn thưở - có lẽ chị đã không còn cho mình giọt lệ nào để mà nói…

Có phải trái tim em giờ hoá đá
Mà vô tình hờ hững với riêng anh
Mà quên nhanh giấc mộng xây chưa thành
Mà nhìn anh như người xa kẻ lạ?

Có phải trái tim em đã hoá đá
Cho anh luôn ôm cảm giác đau thương
Và cô đơn suốt năm tháng miên trường
Kể từ ngày anh lỡ đà sa ngã?

(Có phải trái tim hóa đá)

Không hiểu trong hiện nay, trong cái phai nhòa của thời gian đã làm cho chị quên bớt đi cho mình một câu chuyện lòng - một khi trái tim đã vỡ làm đôi hay không ? Nếu trong tình yêu một con đường dài bằng phẳng và êm ả, thì chuyện tình đó đã mang lại cho mình một niềm hạnh phúc bao la vô bờ, hạnh phúc đó sẽ có những cảm vị ngọt ngào trong cuộc sống… nhưng một câu chuyện lòng cứ mãi gặp phải những khúc quanh gấp gáp, và những đoạn đường không có hoa mà chỉ là những đoạn gập ghềnh trắc trở - thì đó là một nổi sầu thiên thu…. Cho dù chuyến xe định mệnh có chạy hoài chạy mãi thì nó sẽ bị những hư hao và tổn thất… ở đây với câu chuyện lòng của hồn thơ SM NgọcDungTrần – đúng là những buổi chiều màu tím của một ánh hoàng hôn buồn thảm trong những mùa thu của đời người – thì chúng tôi đã nhận thấy trong sắc thái đó, cái man mác, cái sầu lắng, cái đau xót đắng cay … nó cứ mãi bám theo với một sắc tím buồn sầu với hồn thơ vậy… Mùa thu qua đi mà chị NgọcDungTrần đã cho là mùa của đợi chờ và thủy chung, cái sắc thắm của sự buồn trôi và lặng lẽ trong từng dấu chân chim in hằn trên cuộc đời này, thì thử hỏi: Tại sao Trịnh Công Sơn đã có một tình khúc: “Kiếp nào có yêu nhau”- có lẽ với giọng ca ThùyTrang chắc cũng đã một lần hát lên trong tâm thức của chính mình như thế, hay là một lần nào đó chắc chắn chị NgọcDungTrần của chúng ta cũng đã từng nghe giọng ca Quang Linh với nhạc phẩm: Ca dao Em và Tôi, để rồi hôm nay NgọcDungTrần của chúng ta cứ còn mãi ôm lấy một nữa ánh trăng tan đi vào cho mình một huyền thoại của những mùa thu trôi đi như thế - Nếu “Rừng xưa đã khép” để rồi chúng ta còn nghe lại “Kiếp nào có yêu nhau” và Chiều Tím hoàng hôn sắc thắm sẽ còn ca lên được bài “Xin còn gọi tên nhau” – hay giọng ca Quang Linh với Ca dao Em và tôi… để rồi sau đó chúng ta vẫn còn nghe “Trầu ơi” để thấy được trong cái nỗi niềm của hồn thơ SM NgọcDungTrần

Cuộc sống, hầu như chúng ta cứ suy nghĩ theo một cung đường êm đẹp như những lời chúc mùa xuân – hay những lời chúc cho một đám cưới nào đó… nhưng không phải thế, nếu đề cập đến lời của thơ của hồn thơ NgọcDungTrần thì chắc hẵn chú ý lắng nghe… thì chúng ta sẽ thấy hình như chị đã đem hết vào bất cứ một bản tình ca nào đó hết cả những nỗi niềm có sẵn…

Nghe thương thương tiếng lạo xạo mùa sang
Con sóng về đẩy xô từ bến lạ
Cho biển buồn nương theo từng xác lá
Thả lênh đênh dòng nước cuốn ra khơi

(Lời thổn thức)

Ở đây – chúng tôi không hề thiên vị về cho hồn thơ SM NgọcDungTrần với một khía cạnh riêng lẻ - mà ngược lại chúng tôi đang có những cảm nhận về cho một trong những hồn thơ của Nhóm Thi ca Định Quán hôm nay, một hội nhóm hầu như có sự chú ý trong giới Văn thơ Đồng Nai hiện nay của mảnh đất thiêng này… Và chúng tôi cũng không bao giờ đặt nặng đến con người của chị NgọcDungTrần với một vai trò là nữ sĩ, …. Cái chính ở đây là chúng tôi đang đề cập về cho một hồn thơ – đang là “chủ nhân”  của Tuyển tập Nắng Cuối Chiều Thu…  Nhưng ở trong tuyển tập này, chỉ với số lượng vài chục bài mà chị đã cho phép chúng tôi đưa lên sau khi thanh lọc, có lẽ chị muốn cho nhiều độc giả nhận thấy được cái nỗi lòng của người con gái hoa xuân của ngày xưa khi đã bước lên “Thuyền Hoa”, và cho đến hôm nay khi chị cất lên một áng thơ thật buồn với những tình khúc… thì có lẽ đó là một trường thiên tiểu thuyết tình cảm xã hội, hay là một đoạn phim đời đang chất chứa trong chị những nỗi niềm thông qua những hồn thơ, những thi phẩm… và cũng có khi qua một vài bản tình ca nào đó với con người của nhà thơ SaoMai NgọcDungTrần

Mộng vời đã bay cao, áng thơ xưa có lẽ theo ngọn gió nào đong đưa cho hồn thơ của NgọcDungTrần qua những chiều hoàng hôn đầy sắc thái của một con người trót mang nỗi sầu thiên thu, để rồi hôm nay – không hiểu chị có còn cho mình giọt lệ sầu nào để khóc cho đi một câu chuyện đời nhân thế ??? Có lẽ với NgọcDungTrần ấy, cứ vẫn còn những cái nét hồn hoang của câu chuyện lòng năm xưa khi tình yêu đã dậy sóng… Với hồn thi ca SM NgọcDungTrần hôm nay, có khi nào chị tự nhắc lại câu chuyện lòng của mình để rồi niềm nhớ nhung cứ chạy dài chạy mãi trong tâm can này, có lẽ thời gian cứ bình lặng trôi đi, nỗi đớn đau phai nhạt trong tâm thức mà ký ức ngày xưa đã xa rồi… thì nàng TrầnThịNgọcDung của chúng ta hôm nay cứ mãi đợi chờ một áng mây bay, đi qua đời với những vần thơ vẫn còn nồng cháy ấy… Lời thơ tha thiết nhưng chất chứa một nỗi đoạn trường khôn tả…. Có ai về bên ấy cho tôi – Nhắn gửi lời thương với ước thề- Hỏi người ấy bao giờ quay trở lại – Để lòng này khỏi héo úa tàn thu… Và cũng có lẽ lời nhắn gửi cho gió ngàn mây bay cứ trôi đi lặng lẽ với đám lục bình dưới một dòng sông, mà dòng sông nào năm xưa đã mang theo lời hò hẹn và câu thề ước đã ra đi chốn phương nào, rồi hôm nay, nơi bến xưa, cứ mãi lặng lẽ một bóng hình xa xăm nào còn mãi đứng đợi với một linh hồn trong hẹn ước !!! Lời thề và một câu nguyện ước – có lẽ chị NgọcDungTrần cũng đã trải dài trong những vần thơ hôm nay như thế…

Còn chút gì sao mãi hoài len lỏi
Đi qua hồn và man mác nhớ mong
Là tháng mười vẫn chồng chất trong lòng
Từ xa xăm lỡ rồi mùa cỏ úa

Ngày không dài cớ sao nhìn rất lạ
Bóng chiều sang sương phủ kín lưng đồi
Dáng em về theo mây tím đang trôi
Chùn chân bước lòng vẫn nghe xao xuyến

(Còn chút gì)

[img]<a href=[/img]" />[img]<a href=[/img]" />

Chúng tôi chợt nhớ về cho những ngày xưa trong những bài viết về cho Nữ sĩ MinhMộng với loạt bài Câu chuyện tình chưa kịp nói; hay là với Nữ sĩ ẩn dật (ThủĐức) với bài: XuânLiên-Lá Mùa Thu còn mãi rơi; hay là với Thi sĩ HạNguyên với bài: Chút Cảm nhận về cho một hồn thơ của HạNguyên…. Cũng như với những Nữ sĩ, thi nhân SaoMai ngày xưa của chúng tôi, và ngay cả nhiều thi sĩ trong nhóm Thi ca Saigon … thì có lẽ hôm nay với hồn thơ SM NgọcDungTrần… chị cũng đã tiến thêm một bước để đi vào cái Làng văn thơ tại quê nhà vùng đất Định Quán này… Ở đây chúng tôi sẽ “không dám” so sánh hồn thơ NgọcDungTrần với các bậc anh hào thi ca như vậy – mà chúng tôi chỉ muốn nói lên một điều ca ngợi về cho nhà thơ SM NgọcDungTrần hôm nay cũng đã có một bước tiến khá dài trong cuộc đời thi ca của bản thân mình… Đó chính là một cái thăng tiến “rõ rệt” - có lẽ chúng tôi đọc được ý nghĩ của chị NgọcDungTrần là: Anh nói quá lời rồi đó !!! Nhưng dẫu sao, thì cái cảm nhận của chúng tôi qua những cảm xúc khi nhìn về cho một hồn thơ – có lẽ cũng không mấy sai sót ???

Với sự nhận xét và cảm xúc về cho một con người, có lẽ ai ai cũng làm được như chúng tôi, ở đây chúng tôi muốn nói lên thành lời để nói về cho một con người, đó là thi nữ SM NgọcDungTrần, mà hôm nay chúng tôi được hân hạnh chuyện trò và gặp gỡ, và cũng từ đó, chúng ta mới thấy hết được về cho con người của thi nữ NgọcDungTrần trong nhóm thi ca Định Quán này, âu cũng là một cái duyên cái nợ trần ai như thế, để chúng tôi khi viết lên những dòng này và trao về cho một trong những con người, có lẽ muôn ngày sau – chị cứ mãi còn phải đắm mình trong những chiều hoang như thế.

Khua guốc gỗ trên con đường vàng lá
Lá bay bay như những cánh mi mềm
Khe khẽ chớp trong buổi chiều êm ả
Sách vở đầy trĩu nặng cánh tay em

Phấn huỳnh đàn mùa thu bay tơi tả
Nhuộm áo em màu hoa cúc nồng nàn
Nắng lung linh qua bóng dài kẽ lá
Phủ dịu dàng trên tóc rối đen ngoan

(Con đường chiều thu)

Còn nhớ ngày xưa trong loạt bài: DiệuVươngQuỳnhChâu-Một phiếm tình chưa trở lại… chúng tôi cũng đã thấy chị DVQC  đã dắt theo nỗi buồn đi chơi và lang thang trong những thế giới café… để nhìn về cho cuộc đời với một nét suy tư nào đó cũng với câu chuyện lòng của mình. Nhưng ở đây DVQC sẽ khác hẵn với hồn thơ NgọcDungTrần là trầm ngâm tư lự bên những giọt đắng buồn trong ly café ! ? Thử hỏi trong hai ly café ấy, chúng ta có nhận thấy có những giọt đắng nào riêng lẻ hay không… Có lẽ sẽ nhìn qua cho hai hồn thơ trong một ly café nó sẽ mang cho mỗi con người một sắc thái khác nhau như vậy… Giọt đắng buồn trong ly café của thi nữ DVQC sẽ chất chứa đượm tình với những nỗi buồn qua những tháng ngày tan vỡ của chị, nỗi buồn của chị cứ đeo bám mãi hoài với một con người nồng cháy rực lửa với những vần thơ lãng mạn, giọt đắng trong ly café của thi nữ DVQC sẽ còn mãi với một câu chuyện lòng và cuộc đời của một con người khi cầm nữa ánh trăng tan cho cõi lòng mình với những giọt nước mắt hòa lẫn với những giọt đắng café trong những hội quán sân vườn mà chị đang lặng im ngồi nơi đó…. Còn những giọt đắng trong ly  café của hồn thơ SM NgọcDungTrần chất chứa cũng với những nỗi buồn cô lữ - của những chiều mưa hoang vắng, không biết những giọt mưa rơi ấy có hòa quyện và tan loãng trong từng giọt buồn không tên đó hay không, nhưng giữa hai ly café, với hai nỗi buồn của hai con người thi nhân, thì một bên là nỗi buồn cứ mãi còn vu vơ – còn một bên chất chứa nỗi buồn với những giọt mưa bay của những mùa thu nào đó đã đi qua… Vậy thì bây giờ với hai giọt đắng ấy, hai nỗi buồn ấy, cũng như sẽ còn bao nhiêu nỗi buồn khác trong những hồn thơ NgọcDungTrần tại quê nhà này… sẽ còn chất đọng lại những gì – nếu cứ cho là giọt buồn không tên của những con người thi nữ, có lẽ hai ly café của DVQC và ly café của chị NgọcDungTrần sẽ mãi còn chất chứa những man mác chuyện đời sầu đắng, mà hôm nay khi chúng tôi đã nêu ra hai hình ảnh cuộc sống trong cùng ly café như thế và qua những cảm nhận của chúng tôi về cho những vần thơ của những con người như thế…

Em lại đi... đi về miền thương nhớ
Khi chân trời đâu đó thật rất xa
Buông thả thôi kiếp tơ tằm đã lỡ
Kéo níu chi để chờ ánh dương tà

Em lại đi yêu thương giờ trao lại
Tình cho anh không ngự trị trong hồn
Xa tít xa đâu còn hẹn trông mãi
Ngày em về cỏ phủ nấm mộ chôn...

(Em lại đi)

Nếu nhìn lại trong Tuyển tập Nắng Cuối Chiều Thu của thi nữ NgọcDungTrần đã có với vài chục bài thì chúng ta nhận thấy đó là những bản tình ca cay đắng như những bài không tên của Cố Nhạc sĩ Vũ Thành An trong làng ca nhạc nước nhà – hay nếu quý vị nào đã từng nghe nhạc phẩm: Chiều tím trên đồi sim và bài Giấc mộng phù du được trình bày qua giọng ca của ca sĩ ThùyTrang thì ắt hẵn chúng ta sẽ thấy được nỗi lòng của chị qua hồn thơ và những bản tình ca… ( https://www.youtube.com/watch?v= KiFuluG2p6Y&feature=youtu.be ) hoặc với bài Chiều Tím trên đồi.. ( http://mp3.zing.vn/bai-hat/Chieu-Tim-doi-Hoa-Sim-Thuy-Trang/ZW6IO0EO.html ) – Thế mới biết là con người của hồn thơ NgọcDungTrần và chúng ta cũng còn có những tình cảm sẽ dành về cho chị trong cuộc sống này, với loạt bài trong Tuyển tập, chúng tôi nhận thấy đã có những thi phẩm: SaoMai ơi, Lá cuối thu, Nàng Tiên Cá, Trăng, Có phải trái tim hóa đá, Sương rơi, Còn chút gì, Lời thổn thức, Trả lại cuộc đời, Con đường chiều thu, Sắc và hương, Tìm trăng, Mộ tình trên cát, Dấu lặng, Em lại đi, Tản mạn Thu, Trăng và hoa, Hồn thu, Khúc nhạc lòng..….. Nếu chị đã từng là một vai trò trong người tình, rồi đến người vợ, và hy vọng với một chút hồng nhan và tri kỷ cho cuộc tình trong cuộc đời của mình, thì mấy ai mà không nuôi cho mình một niềm hy vọng đơn sơ nhưng lớn lao như thế - tưởng đâu rằng câu chuyện đời sẽ không như một bộ phim, nhưng ở đây hồn thơ SM NgọcDungTrần của chúng ta chắc có lẽ cũng không thể ngờ được là có ngày như thế, để rồi trong thi phẩm, mà chị cũng đã nói lên được một lời cuối để trăn trối với tình yêu…

Nghiêng nghiêng dưới vành môi xinh
Cành hoa tỏa sắc một mình ngát hương
Mai này trên dặm nẻo đường
Đừng quên duyên nợ tình trường thế nhân

Non cao trăng tỏ bao lần
Để rồi than thở phân vân phận mình
Hồn hoa vẫn thắm tuoi xinh
Vì sao chối bỏ duyên tình bên trăng?.

(Trăng và Hoa)

Biết bao nhiêu con người thi nhân đều đã đem hồn mình vào cho những câu thơ để vần điệu sẽ tự hát lên trong lời ca đó, nỗi buồn đó… do đó mới có những câu chuyện lòng đáng nói… Ở đây với hồn thơ NgọcDungTrần trong tuyển tập Nắng Cuối Chiều Thu  cũng đã có cho mình những âm hưởng như thế… từ đó những vần thơ của chị mới có được những chút tình cảm xúc như vậy, không hiểu một khi chúng tôi có đôi dòng cảm nhận về cho một hồn thơ mang tên là nhà thơ SM NgọcDungTrần, có quá lời lắm hay không, nhưng có lẽ thông qua với những vần thơ và cùng với con người của chị, thì những ý nghĩ của chúng tôi chắc có lẽ cũng không mấy sai sót về cho một con người như chị…

Sương đêm buông phủ ơ thờ
Cho ta lạnh ướt hồn thơ đợi chờ
Nếu về đừng dối vu vơ
Mặc lòng đứng ngóng, bơ phờ xác thân
Đếm bao chiếc lá tần ngần
Buông rơi hờ hững trước sân nằm chờ

(Khúc nhạc lòng)

Và rồi trong âm thầm lặng lẽ - chị cũng đã biệt giam lòng mình vào một cõi lặng thầm nào đó và suy nghĩ lại cho chính bản thân mình qua một câu chuyện, mà câu chuyện đó cứ làm chị nhớ hoài nhớ mãi

Ra đi mệt mỏi trong thinh lặng
Dấu lệ hoen mi ướt mắt này
Quyện lẫn trong sương hương vị đắng
Ân tình chối bỏ có ai hay?

Thu đi thương nhớ hững hờ
Dung nhan còn đó vẫn chờ sương rơi
Không men hồn lại chơi vơi
Đôi tay mười ngón rã rời hơi sương

Người về phủ lấp trăng đêm khóc
Để giọt sương rơi ướt tóc mềm
Lẳng lặng qua đây miền cỏ mọc
Rùng mình giá lạnh đẫm sương đêm...

       (Sương Rơi)

Đến đây chúng ta có thể nhìn lại về cho một hồn thơ SM mang tên NgọcDungTrần, có lẽ với cái tên NgọcDung trong làng thi ca Định Quán hôm nay, thì chị NgọcDung của chúng ta cũng đã có lẽ nói hết lên đây những vần thơ của nỗi niềm của chính mình, cho dù là ai cũng thế - thơ văn là một con người, một nỗi niềm riêng tư …… của chị Ngọc Dung nếu không xuất hiện với những vần thơ ấy thì chắc chắn cũng không ai biết gì cho những con người như chị, … cho đến hôm nay khi bài viết của chúng tôi đã được gửi qua cho hai tạp chí và bài viết cảm nhận cũng đã được đưa lên bốn trang website để giới thiệu về cho một con người như chị, thì chúng tôi chắc cũng đã mãn nguyện với chính mình với một người chị, người bạn thơ, và có lẽ cũng phải tôn vinh về cho một hồn thơ – để cho tên tuổi của nhà thơ SaoMai NgọcDungTrần được tung cánh bay đi khắp tứ phương… cho cuộc đời này được “nhận diện”

Nếu Nắng Cuối Chiều Thu  của tác giả SM TrầnThịNgọcDung hôm nay mới được trên công luận biết đến như một huyền thoại đã lãng quên, thì sẽ là một tiếng chuông đánh thức cõi lòng để cho trang Fb Cộng đồng này biết hơn về một con người của NgọcDungTrần hơn nữa… Có lẽ cơn gió cuộc đời đã thổi bay đi những tán lá xanh trên cành và cái nắng bình minh chiếu rọi qua cho một con người, hay nói đúng hơn là để cho thấy được một hồn thơ SM NgọcDungTrần đang còn cứ mãi lặng thầm và bâng khuâng như thế… chị cũng muốn nói lên điều này cho một riêng mình trong cái lặng thầm của những nét buồn thời gian, trong những giọt đắng của ly café  với chiều mưa nơi xứ rừng mây ngàn, hoặc với trong những giọng điệu ai oán của một bản tình khúc đớn đau nào đó, để những khi chị cất lên lời thơ, thì trong chị vẫn còn đó những nỗi niềm… Có lẽ chúng tôi cũng không quá lời và không ngoa ngoắt cho lắm một khi có chút cảm nhận mọn hèn và khiêm tốn về cho một con người trong lĩnh vực thơ ca như chị NgọcDungTrần nói riêng và tòan thể anh chị em trong nhóm thi ca Định Quán nói chung…

Vội chi mà đón tiết đông
Chờ mùa thu cuối ấm nồng sắc môi
Chỉ trong giây phút xa rồi
Ta về ôm trọn núi đồi khóc thu

Cỏ ướt sương mân mê lá này
Để người về bến đợi chiều nay
Có nghe đâu rừng thu thay lá
Để giữ bên mình vị đắng cay

(Tản mạn Thu)

Có lẽ chúng tôi cũng đã nói hơi nhiều về cho thi nữ SM NgọcDung với một tuyển tập của chị - mà có lẽ đây là Tuyển tập thứ mấy của “riêng mình” đối với hồn thơ TrầnThịNgọcDung như thế… và cũng có lẽ sau những tháng ngày hạnh phúc của chị - của một câu chuyện lòng đầy ắp những kỷ niệm, những chút ân tình cho cuộc đời này, thì hồn thơ của người thi nữ NgọcDungTrần của chúng ta chắc cũng còn với những ngày tháng dài chờ đợi và mong mỏi, nhưng Người đi người có quay về - cho lòng khắc khoải câu thề nhớ mong ??? – Thế mới biết trong bất cứ ai, nhất là với những hồn thơ nữ, có lẽ cái buồn man mác ấy, bóng hình của người xưa vẫn còn cứ chất chứa và vờn quanh đâu đó- để cho nỗi lòng người ở lại hay với kẻ ra đi cứ mãi còn hai phương trời cách biệt, và lời thơ ấy – tâm hồn ấy và ngay cả con người ấy – có lẽ cứ còn mãi sự đợi chờ trong lòng người thi ca SM NgọcDungTrần của thời đại hôm nay…

Ai sẽ còn cất lên những bài ca – ai sẽ còn ngâm lên những vần thơ – và vần thơ cứ mãi xoay tròn trong những chiều hoàng hôn màu tím của những mùa thu, mà người con gái SM TrầnThịNgọcDung năm xưa có lẽ phải một lần sang ngang trong Nữa chừng Thu… mà lá thu vàng chưa rụng lá, gió mùa thu vẫn thổi, để cho những chiếc lá cứ mãi còn theo ngọn gió rơi về chốn nào, màu sắc tím với những nỗi buồn hoang dại – màu tím của thủy chung như vần thơ của chị, và màu tím của đợi chờ cứ mãi chồng chất trong hồn người con gái NgọcDung, để rồi hôm nay nhìn lại mình không biết đời đã xanh rêu hay chưa ? Cánh rừng xưa đã khép dần trong chiều tím hoàng hôn, cũng còn chút nào đó bâng khuâng và đượm những nỗi buồn muôn thưở… NgọcDungTrần, người thi nữ hôm nay trong những nỗi sầu qua sự lắng đọng bởi những vần thơ, có còn thấy cho mình với một sắc tím của những buổi chiều hoàng hôn ấy hay không ?

Có lẽ - cứ mãi mãi là một màu tím – màu của những mùa thu của ánh hoàng hôn cứ buông dần trên cõi đời còn lại của chị, cứ còn mãi những nét buồn trong những vần thơ, và với những vần thơ ấy cứ bay hoài bay mãi vào một hoàng hôn sắc tím như vô định ở cuối một chân trời… NgocDungTrần – con người của những mùa thu, nhưng có lẽ những mùa thu ấy vẫn còn một nét thủy chung nào đó trong hồn thơ… Và ngày mai kia không biết những mùa thu của chị có tan loãng vào trong những áng mây bay – hay cứ ở mãi với một ký ức của tháng ngày dài… Bây giờ chúng tôi xin mượn lại một vài câu thơ của Thi sĩ Chiều Tím ThuyTrang (Thơ ca ThiVănViệt Saigon) để thân tặng về cho người thi nữ SM NgocDungTrần và kết thúc Vài Chút Cảm nhận này. . ..

Đêm trăn trở, ta ngẫm lại cuộc đời
Cuộc đời này chỉ là hư vô thôi
Bao ân tình, hay tiền tài danh vọng
Khi lìa đời chỉ một nấm mộ chôn
  (Đời người)

     Nguyễn Ngọc Hải
         Nhóm Văn bút Trùng Dương (ĐH Văn Khoa-1975)
         Saigon – 2017.

[img]<a href=[/img]" />
Hình bìa Tập thơ Nắng Cuối Chiều Thu - Tg TrầnThịNgọcDung (NgNgHai thiết kế)



Về Đầu Trang
Xem lý lịch thành viên Gửi tin nhắn Gửi email Địa chỉ AIM
Trình bày bài viết theo thời gian:   
Gửi bài mới   Trả lời chủ đề này    Trường Trung Học Sao Mai Đà Nẵng » Văn , Truyện /Sáng Tác Thời gian được tính theo giờ EST (U.S./Canada)
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 
Chuyển đến 
Bạn không có quyền gửi bài viết
Bạn không có quyền trả lời bài viết
Bạn không có quyền sửa chữa bài viết của bạn
Bạn không có quyền xóa bài viết của bạn
Bạn không có quyền tham gia bầu chọn


Powered by SaoMaiDaNang © Nho'm SaoMai DaNang
Designed for SaoMaiDanang - Nam cuoi cung cua truong SAO MAI