NGẬM HƯƠNG MÙA CŨ
giấu trong tay phiến lá vàng
mùa rưng rức lạnh khăn quàng tím vai
bên tê mấy núi sương bay
nắng bâng khuâng tỏ tình ai cuối trời
giấu buồn ủ chặt đôi môi
câu ca chết điếng ru nôi ngực trầm
đường mây vạn dặm cách ngăn
mà răng nỗi nhớ cứ dằn vặt đau
giấu niềm đau gặp nỗi đau
tình như viên kẹo đắng đầu môi khô
đôi khi lòng thấp thỏm chờ
một xuyến xao một hửng hờ tới lui
giấu buồn vào nhánh khô rơi
chiều loang loáng ướt bờ vai vỗ về
mưa đông thấm lạnh não nề
lật trang vở cũ nặng thề mốt mai
giấu ngày vào tháng năm phai
này khăn áo - này hình hài cũ xưa
lắng lòng theo những hàng mưa
xa xăm bóng xế tàn khuya võ vàng
GIẤU TRONG TAY
NỖI BẼ BÀNG
NGẬM HƯƠNG MÙA CŨ
NGỠ NGÀNG...TÌM XƯA !
DaoLam
_________________
Lá trúc che nghiêng vành nón đợi
Ai về? Thắt dải luạ trăm năm