DÂNG
xa xót lòng đau theo tiếng thơ buồn
ngày nở muộn những nụ hồng thơm ngát
giọt nước mắt lặng thầm tiễn Thầy về cõi khác
sáng mờ sương hoa sóng trắng giăng hàng
chưa nói hết với đời Thầy đã vội sang trang
chừ bản thảo chữ câu còn dang dỡ
những đứa học trò chưa kịp tròn ân nợ
đã vội cuối đầu nước mắt tràn mi
vẫn biết cuộc đời tan hợp có khác chi
Thầy thanh thản như mây ngàn hạc nội
chúng con nghiêng mình bên vòng nhang khói
tiễn Thầy về với đất Mẹ thiên thu
khói sóng chơi vơi trời đất mịt mù
chuyến xe cuối tiễn Thầy...cung đường cuối
giọt nước mắt lặng thầm nghe lòng đau nhói
con tiễn Thầy về nơi chốn bình yên
ĐẤT TRỜI DÀI RỘNG VÔ BIÊN
THẦY NƯƠNG HẠT BỤI SÁNG MIỀN VÔ ƯU
DaoLam
_________________
Lá trúc che nghiêng vành nón đợi
Ai về? Thắt dải luạ trăm năm