TỰ TÌNH XUÂN
ngồi mân mê mùa xuân
bâng khuâng... ngoài trăng khuyết
mùa cuối cùng vụt mất
khuyết một đời lẽ loi
trăng nhuốm màu biệt ly
trăng treo đầu ngọn gió
héo hắt...mùa rạn vỡ
hạnh phúc...xuân tình tràn
ta ngồi trước thềm trăng
chờ mùa xuân quay lại
lòng ta thì thầm gọi
dấu yêu ơi! biệt ngàn
ngày tháng nào qua nhanh
nụ hoa nào héo úa
mắt long lanh tình vừa
mà hồn nuôi gió bão
mùa đông vừa thay áo
đất trời thay dung nhan
dẫu năm tháng lụn tàn
ta...vẫn ta ngày cũ
khi mùa xuân ấp ủ
ta lạc bến bờ mê
bao lâu rồi vẫn thế
theo dáng xuân người về
MỘT BỜ NI-MỘT BỜ TÊ
TỰ-TÌNH-XUÂN
ĐỂ-ĐẮM-MÊ-MỘT-ĐỜI
Dao Lam
_________________
Lá trúc che nghiêng vành nón đợi
Ai về? Thắt dải luạ trăm năm