Toc Trang Moderator
Ngày tham gia: 10 6 2008 Số bài: 1767
|
Gửi: Năm 4 25, 2013 8:53 pm Tiêu đề: Mẹ tôi |
|
|
Mẹ tôi...
Đúng vậy, cái diễm phúc lớn nhất trên đời này là còn có mẹ - Mẹ là một con người vĩ đại , không sông núi ,biển cả nào sánh bằng và cũng xin chúc mừng những ai còn có dịp yêu thương, thỏ thẻ cùng mẹ...
Mẹ tôi đã ra đi khi vừa ngoài sáu mươi ở cái tuổi người ta cho rằng vừa đủ một đời người nhưng với tôi mẹ đã ra đi quá nhanh và quá vội... Có nhiều điều mẹ con chưa nói được với nhau, cho đến giờ tôi vẫn ray rứt, quắt quay khi nghĩ về mẹ.
Ngày ấy, khi thời cuộc thay đổi, biến cố xảy ra gia đình tôi phải giã từ Đà Nẵng nơi đã sinh sống trên hai mươi năm để lên cao nguyên vào vùng kinh tế mới - nơi chúng tôi đặt chân đến tái định cư gọi là Krông Ana {giòng sông mẹ}.
Từ Thị xã Buôn Ma Thuột tỉnh Đắc Lắc đi sâu vào khoảng hơn 40 cây số qua bao khu rừng xanh thẳm và um tùm những cây, phương tiện xe cộ lúc bấy giờ rất khó khăn,trước mắt tôi cái gì cũng lạ ,cũng sợ...những con ve sầu tấu khúc oang oang, ban đêm đom đóm lập lòe khắp chốn, những đêm trăng huyền ảo ẩn hiện những nếp nhà tranh nằm thồi thụt trên lưng chừng đồi leo lét ánh đèn dầu, những chú tắc kè thỉnh thoảng buông vài tiếng ảm đạm, nghe như tiếng thở dài trong đêm cô tịch ! Mẹ tôi vẫn ngồi đó hằng giờ bên hiên nhà như đang hoài niệm về một thời quá khứ vãng lai ! Lúc ấy, bà mới bốn mươi lăm tuổi, nhỏ hơn tuổi tôi bây giờ nhưng sao trông bà cằn cỗi quá ! Mái tóc thưa đã nhuốm bạc nhiều, được búi gọn để lộ khuôn mặt nhân từ, đôn hậu nhìn mẹ như một bà tiên trong truyện cổ tích tôi đã từng đọc hồi còn bé ...
Tháng ngày qua đi, chúng tôi lớn lên trong vòng tay yêu thương đùm bọc của mẹ ... Rồi mỗi đứa một công việc, cũng có vị trí trong xã hội ... Nhớ lời mẹ dạy, chúng tôi luôn cố gắng rèn luyện, tu tâm, dưỡng tính để sống phải đạo làm người, để không hổ thẹn lương tâm và làm vui lòng mẹ, cho dù nay mẹ đã xa rồi !
Mẹ muôn vàn kính yêu của con !_________________ |
|