Toc Trang Moderator
Ngày tham gia: 10 6 2008 Số bài: 1767
|
Gửi: CN 12 25, 2011 10:14 pm Tiêu đề: Hãy để ngày dài chút bình yên |
|
|
Hãy để ngày dài chút bình yên
Ngày ấy, bên đường vắng, cánh Tigon tím nhạt cả một góc trời. Tigon được ví như màu hoa máu của trái tim yêu. Nhưng rồi theo thời gian, cánh hoa ấy đêm đêm ươm đầy nhụy hương thơm ngát, sáng lại theo gió bay hút mất.
Ngang trái đời hoa đã úa rồi,
Từng mùa gió lạnh sắc hương rơi...
Buồn nghiêm thơ thẩn hồn eo hẹp,
Đi nhớ người không muốn nhớ lời !
Nhưng rồi cánh hoa ấy cũng úa tàn theo năm tháng. Qua từng tháng năm, gió lạnh se lòng người đã làm sắc hương hoa ấy cũng rơi tàn. Lòng người còn eo hẹp huống gì cánh hoa mong manh ấy. Người đi thì nhớ, ở cũng chẳng xong. Có ai biết được tháng ngày xa xôi quá, tiễn Thu đi mà lòng nhói đau một cõi.
Ly biệt, xa cách là chuyện thường tình, sao càng khơi dậy lại càng đau. Từ khi ai đem cánh Tigon dệt nên mộng ước thì trái tim này lụy từng đêm. Bao mộng đẹp giờ theo hoa ấy mà tàn, mà úa. Thế là giết đời ai đấy có biết không? Giận ai giận nhiều lắm, có thể gom lại và viết nên những dòng dư lệ của đêm tối không trăng. Cũng chỉ là chút dư hương thôi, có được gì thêm nữa.
Trách ai đem cánh hoa dân giã ấy đổi lấy chút hư vinh của cuộc đời này. Và vì thế mà “xin hãy để yên, tình yêu nhé!”.
Đêm tối, sao mà tối thế. Không ánh đèn cũng chẳng ánh trăng khuya. Chỉ có chút ánh đom đóm như hiểu tâm trạng người trong cuộc, rọi sáng một góc riêng. Rất riêng trong lặng lẽ, âm thầm.
Năm lại năm qua cứ muốn yên,
Mà phương ngoài gió chẳng làm quên,
Và người vỡ lỡ duyên thầm kín...
Lại chính là Anh? Anh của em!
Vâng, thời gian thì năm thắng trôi qua, người chỉ muốn tâm hồn yên theo tháng ngày dài rong ruỗi. Nhưng gió cứ thổi, tóc ai vẫn bay không làm sao quên được. Và đó chính là anh của thuở nào.
Và chân lại dạo bước quanh giàn hoa tím ấy. Giữa lúc tâm hồn đang thanh thản, bỗng đâu một cánh Tigon theo gió cài lên áo. Nhỏ nốt dòng dư lệ của năm nào. Tôi nhặt cánh hoa ấy và nương theo làn gió bay hút vào không trung như thả đi ký ức của một chút duyên hờ
Đang lúc lòng tôi muốn tạm yên,
Bỗng ai mang lại cánh hoa tim
Cho tôi ép nốt dòng dư lệ
Nhỏ xuống thành thơ khóc chút duyên ?
Rồi đâu một cơn mưa bất chợt ghé ngang. Buồn như màu mắt ai năm nào tiễn người đi. Mưa lạnh hắt vào tâm hồn đang cô quạnh. Ướt cả một tâm hồn. Và tôi biết có một người như thế, vẫn tha thiết theo đuổi dù tâm hồn đã héo. Sợ lắm ai ơi, có một người…
Tóc mai xin rủ trăng thề
Ai ơi đừng để lời thề gió bay
st_________________ |
|