Huynh thi Tuyet Nhung Moderator
Ngày tham gia: 14 8 2008 Số bài: 3657
|
Gửi: Hai 10 04, 2010 2:16 am Tiêu đề: Thơ Hoàng Thuỷ Biển trên báo " NguoiViet Boston |
|
|
Thật tình cờ khi sáng nay mò mẫm trên google, TN đã đọc được một tin rất vui về người bạn cùng lớp với mình : Hoàng Thuỷ Biển -Thơ của Hoàng Thủy Biển đã được Hoàng Hạc đăng trang trọng trên báo " Người Việt Boston ". Xin được đăng để các bạn bè Sao Mai chia sẻ và tự hào.
Thơ Hoàng Thủy Biển: Dậy Thì Lần Thứ Nhất, Khi Xa Đà Nẵng và những bài thơ khác :
Khi Xa Đà Nẵng
Sông tiễn chân thuyền ra cửa sông.
Đi xa, thuyền khẳm một khoang lòng.
Sóng đẩy thuyền về nơi chưa biết,
Gió đưa tôi biền biệt núi sông.
Ngày giục đêm ra khơi chim bay,
Bỏ đất đi, uống chén đắng đầy.
Ra giêng, gió núi về gây bão,
Thổi văng tôi, bật gốc rễ cây.
Lùi dần, lùi dần quá vãng tôi,
Mù tăm bờ đất nước ơi ời.
Khuya nghe thành phố tắt hơi thở,
Ngực kim châm như mẹ mới qua đời.
Núi cúi đầu, tay thả, chịu thua,
Thanh xuân tôi bỗng chết trước giờ.
Kinh thư thuỷ táng trong lòng biển,
Và tình yêu táng theo ước mơ.
Ngọn cuồng phong chém xiên, chém ngang,
Chém bằm tôi đêm vượt khơi ngàn.
Vết thương dưới rương lòng, sát đáy,
Cùng mẹ-em, hành lý tôi mang.
Gửi lại bên bờ niên thiếu tôi,
Thuở còn vui ngoài ngưỡng cửa đời.
Tương lai vẽ vời đầy trang giấy,
Chưa đặt thêm—dấu hỏi con người.
Hoàng Thủy Biển
————————————————
Giỗ Mẹ
ngực con khô dấu xanh vết xâm
dưới da chưa cầm máu dao đâm
từ quê nhà tin sang mẹ mất
tay che mặt, nước mắt lăn thầm.
mẹ cành khô giữa giông gió nay
kinh đêm lần hạt chuỗi trong tay
thời chinh chiến nôi con thúng trước
thúng sau lỉnh kỉnh mớ đoạ đày.
nhà mẹ, chỗ con ra, mái tranh
mưa trời gió núi từng đêm thăm
giường phía dột dành riêng cho mẹ
phía ráo khô lót áo con nằm.
nhiều đêm mắt ngó ánh sao khuya
tìm chưa ra–sao dẫn lối về
trái tim mẹ chỗ con thường trú
mơ về gần áp tai lắng nghe.
cầu kinh chiều nay con uống say
cho buồn đau lên hai mắt cay
lệ chảy dài quanh cây nến thắp
đưa mẹ về cao trên cõi mây.
Hoàng Thủy Biển
————————————–
Xưa, Cám Ơn Mưa
Nay, Cám Ơn Em
mây lụa về vuốt ve cây,
mưa tơ chải tóc chảy đầy xuống em.
nước thấm áo, trắng da mềm,
tôi sau em, lòng lửa lên bếp hồng.
mắt nhìn qua áo vào trong,
chạy rong trên những đường cong chết người.
mây lả lướt, mưa lả lơi,
từ em ngát một khoảng trời hương thơm . . .
và từ cây cỏ kết hôn,
giuờng chung đắp với khăn mền ngổn ngang.
lá ôm lá, ngủ mê man,
cành ấp cành, quất quít cành với nhau.
đèn khuya nhạt đủ nhiệm mầu
chìm trong ngực sóng niềm đau nguôi dần.
cám ơn em đã chung thân
chia tôi ngày tháng buồn gần buồn xa.
xưa nợ em một mưa về,
nay mắc em những đêm thê thiết lòng.
Hoàng Thủy Biển
—————————————–
Dậy Thì Lần Thứ Nhất
em đi áo mỏng thơm lòng phố,
nắng vẽ đường cong tuổi dậy thì.
tôi về nghe giọng mình mới vỡ,
chưa tay cầm, nhưng đã sợ chân đi.
bóng tôi đè bóng em trên nắng,
ngỡ như sắp xếp của không gian.
gặp nhau, hẹn trước tự đâu đó,
cũng tự đâu-định phải ly tan.
trời chợt mưa lụa là trong nắng,
lăn vào lòng lóng lánh thủy tinh.
nhan sắc dưới nón cười, im lặng;
thơ dưới vành nói hộ hồn mình.
gió mời sông hàn lên nước lớn,
vàng chiều tàn buồn lên với nhau.
tiếng em cười, tiếng loa gọi trai gái,
một lần đóng váng tới mai sau.
cây cầu ván còng lưng xuống chịu,
lắng lòng nghe tiếng guốc gỗ em về.
và cầu thép cũng động lòng cong nhịp,
chia cùng tôi tới cạn cặn đam mê.
em đứng trên tầng cao, thứ mấy?
xa, xa xôi như một khoảng bao la.
khoảng cách em nhỉ–ngàn năm ánh sáng,
như xưa kia từng một giải ngân hà.
tôi ngắm em, chân dung mười sáu tuổi,
nhan sắc vào cả lớp sáng sao mai.
chữ mực xanh pha hồng lên giấy mới,
viết vào lòng mình–chỉ một không hai.
tôi ngắm em, ngắm tượng chàm cổ viện,
em vào vườn, chim hợp xướng trên cây.
và tôi thấy môi tôi như biết hát:
ba chữ thôi, tiếng mẹ khó phơi bày.
mười bảy tuổi phải lòng em–thứ nhất,
đưa hết tôi vào dòng chữ thơ đầu.
toa tầu đi tải một lòng kỷ vật,
lao đầu đi bất kể đỗ nơi đâu.
chân dung em lộng kính trong trái tim,
để tôi đâu, em hằng với tôi cùng.
cứ mỗi tuần đêm tròn nguyệt bạch,
bản án về treo giữa khoảng không.
Hoàng Thủy Biển
Có 1 người đọc góp ý :
Võ Đình Tuyết | 07:58 | 9-30-2010
Buổi sáng nào như buổi sáng hôm nay.
Đọc thơ Hoàng Thủy Biển thật tuyệt,khi ngoài trời những giọt mưa thu nhẹ rơi ướt mềm trên những lá vàng khô.
Đà Nẵng không có lá vàng,,,nhưng vẫn nhớ mãi nơi em đi về trời mưa ướt áo!
Vâng! Hoàng Thủy Biển viết dùm thơ cho cả mọi người của thời mới lớn,một thời mắt Mẹ môi Em,một thời để lại những xót xa ..nhưng cũng mang một đời nhung nhớ hoài vọng.
Tôi may mắn có một thời gắn bó với Cha An Tôn Vũ Như Huỳnh ở thành phố Philadelphia,ngài là hiệu truởng trường Sao Mai Đà Nẵng.Trước khi ngài qua đời , ngài thường nói với tôi về một giấc mơ là :trở lại trường cũ…nhưng chuyện đó không bao giờ có nữa!…
Nay đọc thơ Hoàng Thủy Biển tuy lần đầu nhưng rất thú vị.
Cám ơn những vần thơ của Sao Mai Đà Nẵng và cũng ngậm ngùi trường Sao Mai của bạn đã đổi tên…
Võ Đình Tuyết
Hatfield, PA
Rất vui phải không các bạn !?
Các bạn có thể vào link này để xem: Thơ của Hoàng Thủy Biển trên trang web Người Việt Boston
|
|