Trường Trung Học Sao Mai Đà Nẵng
Đăng Nhập Đăng ký Trợ giúp Thành viên Tìm kiếm Trường Trung Học Sao Mai Đà Nẵng

Lắng đọng những hồn thơ SaoMai...

 
Gửi bài mới   Trả lời chủ đề này    Trường Trung Học Sao Mai Đà Nẵng » Văn , Truyện /Sáng Tác
Xem chủ đề cũ hơn :: Xem chủ đề mới hơn  
Tác giả Thông điệp
Nguyen Ngoc Hai
Moderator
Moderator


Ngày tham gia: 10 9 2009
Số bài: 1789
Đến từ: Viet Nam

Bài gửiGửi: Bảy 4 03, 2010 9:48 pm    Tiêu đề: Lắng đọng những hồn thơ SaoMai... Trả lời với trích dẫn nội dung bài viết này

Kính tặng về cho những hồn thơ SaoMai – những thi nhân một đời tôi ngưỡng mộ……

Lắng đọng một thời
với những hồn thơ SaoMai …


Trong những hồn thơ SaoMai mà tôi đã từng chiêm ngắm trên văn đàn saomaidanang.com (kể cả khungtroisaomai.com) thì hồn thơ nào cũng có những nét lắng đọng và ưu tư riêng biệt… Chúng ta có thể đề cập đến với những thi nhân SaoMai như: (ngoại trừ những vần thơ của Thầy Trần Hoan Trinh, PhanXuanSinh là những bậc đại thụ của làng thơ SaoMai…) TranVietHung, NguaChung, NuTamXuân, HaVang, BuiMai, AnhChanDai, CauĐen, MinhTamLe, ThanhBinhDN, Hòang Thủy Biển, HồnThy, LeLoc, NguyênVânThiên, HôMai, HạNguyên, MinhMộng, TháiNgô, Tuyết Nhung, PTH, PhongLanXanh, KimChi, PhaLe, TocTrang, NữSinh, HạcGiấy, NgòGai, TuLip, HồngGai, Ng3, VyVy, TieuLongNu, BuiDieu, TranLaNet, ThisiĐatinh, SongNam, NamTuyên, Angel, TSL, td, Misa, KimAnh, CungQuang, VuTamNamĐinh, TonThatPhuSi…. Thì đây là những tâm hồn một khi thả hồn vào cõi mộng thơ ca thì phải thú nhận rằng: Đây là những con người mang nặng những trái tim ưu tư muôn thưở…

Những vần thơ SaoMai mà tôi được vinh dự chiêm ngưỡng, thì tuyệt phẩm nào cũng mang lại cho lòng người những cảm xúc lâng lâng khó tả; có bài nói về trường xưa với những tình thơ nhạt nắng, có bài nói về cho một đời người, như loài cỏ cây xác lá đong đưa trước ngọn gió, có bài kể về một rừng cây, dòng sông và con đò… có những bài còn mãi miên man đâu đó, tất cả đã ghép lên thành thơ – những vần thơ của những người con SaoMai của tháng ngày xa xưa ấy – hình như ngày hôm nay còn mãi đọng lại trên đời này cũng như bao nhiêu vần thơ khác… Có những vần thơ hòa lên với những tiếng đàn nhưng không phải cùng với những vũ điệu luân ca trong mộng mơ say đắm, mà còn phải lỗi nhịp trong những nỗi buồn tương tư – nhớ về ai đó với những ngọn tình sầu, để rồi phải chịu khúc cay đắng trường hận ca…

Người ta ơi! nơi chân trời vui nhé
Khúc tương phùng có lẽ vẫn còn say
Bàn tay thon, vẫn tập đấy, ngày ngày
Mong và đợi, một ngày thôi lỗi nhịp!
LeMinhMong – Cung đàn lỗi nhịp

Một ngày thôi - chỉ một ngày thôi sao.
Sao không là trọn tình muôn kiếp
Để cung đàn cất mãi khúc tình ca
Cho lòng ai khỏi vương vấn nhạt nhòa....

Đúng là tình chỉ đẹp khi còn dang dở - trong nỗi dang dở ấy đã làm nên biết bao ân tình thương nhớ với những người con gái...

Nhưng mà thôi - biết bao nhiêu cung đàn đã lỡ bước nhịp cầu, để rồi hôm nay ngồi nhìn lại, biết bao nhiêu hồn thơ SaoMai đã phải "thổn thức, say đắm và còn rạo rực" với những kỷ niệm của ngày xưa...

Hỡi những hồn thơ SaoMai của ngày xưa và hôm nay - cứ mãi ngân lên những điệu nhạc cung đàn trong những nỗi sầu muôn thưở ấy - để cho đời còn phải ngậm ngùi và xót thương.... Có những vần thơ khóc lên cho nỗi niềm cay đắng, ai oán cho một thân phận bẽ bàng phải chịu cảnh biệt ly chia cắt hai cõi âm dương, một người mẹ, một người con… một đời làm người tạm gọi là những thi nhân, còn ghép được những sầu đau vào những hồn thơ của lòng mình trong những lúc thanh vắng, để nhớ, để hồi tưởng, và còn để mà buồn, buồn cho một kiếp người với số kiếp hẩm hiu đang chịu cảnh đôi ngã đôi đường của hai con tim dâng trào lệ tuôn, tưởng chừng như còn muôn kiếp, ngồi đây mà lòng dạ nát tan, lệ nhòa vẫn tuôn rơi để than khóc với những lời vĩnh biệt, đớn đau thay, vì ai sinh ra thân phận kiếp người, đã là người thì còn biết đau đớn, biết vui buồn, và đem những đớn đau sầu khổ đó lên hết vào những vần thơ, lời thơ có thể thay cho tiếng than khóc, giọt lệ nào cứ chảy hoài trong những nỗi xót xa, “ướt đẫm cả tim tôi”….

……………………..

Vĩnh biệt rồi một kiếp người sướng...khỗ
Mẹ đi sâu dưới nấm mộ mịt mù
Ngũ giấc dài mãi mãi đến nghìn thu
Đời an lạc xuôi về miền vĩnh cửu

……………………..

Lệ sầu thương chảy dài rơi lã chã
Nghe não nề từng thớ thịt , xương , da
Chân rung rẫy bàng hoàng thân con trẻ
Tim nghẹn ngào rướm máu Mẹ cách xa.....
PTH – Nhớ Mẹ

Rồi cũng lại một trong những người con gái SMai của thưở nào, cũng còn biết sầu lắng, còn biết suy tư, còn biết những nỗi muộn phiền trong cõi tâm tư trầm lắng nào, nhưng chưa thể hiều; nỗi đoạn trường khi viết lên những vần thơ nào ai có hay… và rồi năm tháng cứ mòn mỏi thoi đưa và thoi đưa, qua dần vào những miền ký ức… chuyện cảu hôm nay, nhớ về cho những nagỳ xưa chưa nhạt nhòa… để rồi ngày hôm nay khi sương muối hòang hôn màu tím phủ dần trên cuộc đời, thì người “thiếu nữ SaoMai” của ngày xưa còn ngồi đó nơi khung cửa đường đời mà nhỏ những giọt lệ buồn cho tình ta…

Người chợt đến...rồi đi...nào hiểu được
Em âm thầm mơ ươc...lắng hồn say
Theo cánh chim phiêu bạt tháng năm dài
Bên khung cửa bay bay lời tình tự

Vang vọng đó miên man niềm tâm sự
Khẽ vào lòng lữ thứ mộng vu vơ
Gió ru mây bàng bạc áng hững hờ
Em chới với ... vần thơ chừng đứt đoạn

Chầm chậm nhé... sầu ơi... đừng vội oán
Để giọt nào theo năm tháng mau tan
Em vớt trăng rơi đáy nước ... mơ màng
Chút hư ảo dệt ngàn câu tha thiết

Cố giữ lấy mối tình yêu bất diệt
Dẫu bóng anh biền biệt tận phương nao
Dẫu đêm đêm từng ngấn lệ tuôn trào
Cầu vồng vẽ xuyến xao chờ tao ngộ........
NgoGai – Tâm sự

Không phải người con gái NgoGai của hôm nay mà thôi, còn bao nhiêu người con gái khác cũng như nhiều “thiếu phụ SaoMai” của ngày nay nói riêng, biết bao người như thế - khi tạo nên những vần thơ cho chính mình… đều có những cảm xúc riêng lẻ: buồn, sầu lắng, cô đơn… chưa ai thấu hiểu được cho mình những nỗi niềm ngày hôm nay còn đọng lại trong ký ức của đời mình… Tại sao là thế… Có lẽ những nữ thi nhân của miền SaoMai nói riêng cho hôm nay, ai cũng như vậy, vần thơ nào cũng còn buồn… tình xưa, ngày thơ ấu, lứa tuổi học trò, trang giấy trắng ấm nồng và còn thơm mùi mực tím pha lẫn chút bụi phấn của thầy cô… tất cả cũng đã hòa quyện theo dòng đời cho đến hôm nay hình như chưa thể tan loãng vào dĩ vãng được, thế là cứ quanh quẫn đâu đó, chung quanh ta, trên những con người bất chấp ngày nắng đêm mưa, kể cả những cơn mưa rào còn lang thang nơi chốn phố thị hay những kẻ còn chốn quê xa xăm nào, và cả những tình người còn viễn xứ mang nặng tình sầu về cho quê mẹ này… Hình như những nỗi đau, vết hằn đời của những thiếu phụ SaoMai của ngày ấy và bây giờ vẫn còn dai dẳng, vẫn còn rong ruỗi theo bước hành trình trong cuộc đời của mỗi con người SaoMai là thế…. Có ai xua đuổi được vần thơ, cứ mãi vấn vương chưa hững hờ, ngày xưa còn lại là luyến nhớ, để rồi hôm nay chỉ giấc mơ….

Giữa đời thường những lo toan phiền muộn
Trên đầu ta ...sợi tóc đã đổi màu
Một màu trắng cho đời thêm căn cỗi
Theo con vần tạo hóa cứ buông xuôi
Để niềm vui còn lại bên con trẻ
Nỗi niềm này! đâu phải chỉ riêng AI?
CungQuang – Nỗi niềm…

Hoặc như những nỗi niềm của người chị gái TuLip của hôm nay… cho dẫu là thế, vẫn biết rằng tất cả đã mòn mỏi qua từng năm tháng, thời gian cứ mãi thoi đưa, vòng củi cuộc đời cứ quay đều, quay đều trên khung gỗ trần ai, tiếng cót két như tiếng võng trưa hè bên gốc cây trong vườn của tuổi thơ, nhưng hôm nay những nàng thi nhân SaoMai ấy cho dẫu đã là nhưng bà cụ, ông già, tóc điểm sương chiều khi hòang hôn chưa tắt… thì họ vẫn còn nhớ về cho chuỗi thời gian ngày xưa còn nhiều thưở luyến lưu ấy dễ ai quên được, có những con người đang chìm ngập vào cõi thơ miên man nào để rồi còn phải nhận diện được chính mình đang bơi đùa và ngụp lặn trong thi ca, lúc trồi lên, lúc ngụp xuống… cứ như dòng sông thơ văn cứ mãi hiền hòa và thơ mộng… không hề có những cơn sóng dữ dằn, không hề xô bồ và bon chen, không mang tính ganh đua… mà chỉ biết cứ mãi bồng bềnh trôi đi theo từng chiếc lá rơi… cứ rơi hoài cùng trên một dòng sông cùng với con đò nhỏ chở nặng những ân tình…
. . . . . . . . . . . . . . .

Tóc có xanh , cũng phai màu vội vã..
Bởi mùa thu vàng úa nổi chờ mong
Thôi hãy qua..đi.. buồn nhớ trong lòng..
Xin .. vĩnh biệt.. tình yêu đầu một thuở

Hãy bình yên ! trái tim buồn.. sợ.. nhớ
tháng ngày qua đã vương vấn hẹn thề.
Ai đi xa , ai vẫn hẹn ngày về ??
Cho chờ đợi muộn màng theo với gió

Trải lòng đi ! để nắng vàng rực đỏ
Để nợ duyên , phai hết vết thương đau
bởi tình yêu không là phép nhiệm màu
là ảo vọng.. là sắc không ..mọi lối...
TuLip - Ảo vọng tình yêu…

Đâu hẵn – hoặc là không chỉ là những nàng con gái của SaoMai ngày ấy mà thôi mà tôi hằng tôn kính và chiêm ngưỡng của một thời với những vần thơ…. Ngoài ra còn có những “danh nhân của SaoMai” nữa chứ! Một người, hai người, ba bốn năm… cũng đang còn ngụp lặn trong dòng sông thơ cùng với những nàng tiên nữ giáng trần của SaoMai hôm nay vậy, nếu những nàng tiên SaoMai đang còn đùa giỡn trong những dòng suối thơ trong lành và ngọt ngào bên ánh trăng rằm của những mùa hoa, nếu những nàng tiên SaoMai của độ nào còn tung tăng trong những tà áo dài thướt tha dưới nắng chiều còn hấp hối nơi chân trời – thì lại có những danh nhân sơn lữ cũng mãi còn nhìn ngắm những nàng tiên ấy trên những bãi cát vàng có những rặng phi lao còn mơ màng trong cơn gió thỏang vô tình kia…. Phải chăng đó là một sự hòa quyện xen lẫn nơi miền trần gian mong đợi – để rồi những nàng tiên kia đâu hề hay biết đang có những chàng công tử nơi trần gian lắm khổ ải này cứ mãi thầm thì cũng với những ngọn phi lao trên biển vắng… cứ tưởng nghĩ về cho ngày xưa, cứ mãi nhìn trộm bên dòng suối thơ, cứ mãi còn êm đềm và hiền hòa trên một dòng sông quê mẹ này… dòng sông thơ mộng cứ vẫn chảy hoài, hòa quyện vào những ngọn gió với điệu nhạc phi lao trên biển vắng cuộc đời, để rồi cả hai cùng trở nên những hồn thơ còn mãi tiếng ngân ca… còn mãi bay bổng với thời gian….
. . . . . . . . . . . . . . . . .

Hoa khôi lớp cũ theo chồng
Trường xưa phượng thắp đỏ bông cháy lòng
Bến quê hai đứa ngồi mong
Thả buồn theo nước xuôi dòng lênh đênh

Cánh thời gian vút vô tình
Biệt quê nhớ bạn thương mình ngày xưa
Ngoảnh lòng đếm lại nắng mưa
Câu thơ cũ, tiếng đàn xưa có còn?!

NGUYỄN VÂN THIÊN - NHỚ BẠN LÀNG XƯA

Đâu phải với Vân Thiên mà thôi, ngoài ra cũng còn những danh nhân khác hình như cũng còn lang thang một mình trên biển vắng để nghe mãi ngọn gió đùa với tiếng sóng vỗ… Một con người, còn một thân phận, còn một chút gì đó để nhớ và còn thương, thương cho một miền quê nào trong ký ức của tháng ngày, thương cho những gié lúa còn vương mãi niềm ngọt ngào của mùi rạ mới, hình như cũng có ai đó quên cả lối về; quên đi cả lối cũ ngày xưa còn chút ráng nắng chiều chưa nhạt, mà cũng hình như quên đi cả những mối tình mộng ban đầu của thưở học trò còn ngây ngô và âm thầm cứ bình dị trôi đi vào những nỗi nhớ… Người ấy đã bỏ lại tất cả, mà hình như bỏ cả những vần thơ chưa lắng đọng thưở lưu dấu ban đầu, để tìm mãi về miền vô vọng nào đó… để rồi quên đi cả những bài học, quên đi bụi phấn còn vương vấn trên tóc ai… ngồi đó mà hỏi tại sao – tại sao người bỏ đi tất cả để về với những cánh rừng thưa ? nhưng ngày ấy TrinhCongSơn đã cảnh báo rồi “Rừng xưa đã khép – khép lại một thời, khép lại cả những mối tình – để còn ngồi đây mà tiếc nuối…

sao người bỏ phố lên rừng
quên dòng sông ngủ, quên hàng quán quen
phố cao bụi đỏ cánh hồng
hay buồng tim nhỏ mông lung lối về
ngõ vào cư xá dài ghê
sợ rằng vấp đá lê thê vấp người
bỗng dưng mắc nợ ông trời
khiến tim trổ lớn kịp thời xa xưa
cầu mong gió núi đong đưa
ru người say giấc mộng trưa,người còn...

Saigon 10-12-08
TRẦN VĨNH AN - LỐI VỀ

Thế đấy! ngày ấy TrinhCongSơn đã từng khép lại cánh rừng thưa để cho em còn phải quay về, rừng xưa buốt giá em hãy quay đi; nhưng với chàng lãng tử TranVinhAn lại không chịu về mà đi vào con đường về cư xá… nhưng than ôi con đường dài quá, lê thê đi hoài mỏi chân, cũng chỉ vì một “hình bóng ai” còn vương vấn như ngày ấy TranVietHung còn mãi vương vấn mùi thơm của rơm, mùi ngai ngái của tôm cá chưa lên bờ phố thị… Thế đấy! tình thơ đã ru say giấc mộng của người trai ngày ấy, để cho chàng cứ lầm lũi đi hoài đi mãi với những lời nguyện cầu mà mong gió núi đong đưa… Nhưng không hẵn TranVinhAn hay những chàng trai đa tình đa cảm nào đó của làng thơ SaoMai ngày ấy bây giờ vẫn mãi cứ lang thang lê bước trên những nẻo đường để đi tìm cho mình những giấc mộng; như cả NguyenVanThien, hoặc NguyenMienTinh cũng thế - không hiểu những nam nhân chi chí ấy có như những nàng thơ SaoMai của độ nào có còn ngóng trông về một cõi của tháng ngày biền biệt nhớ nhung xa xăm ấy ? Theo tôi – chắc cũng có nhớ, hình như cả những nam nhân và ngay cả những nữ sĩ của nhà mẹ SaoMai cũng thế thôi – cũng chùng chung một chí hướng; cùng chung một kỷ niệm của một tháng ngày, cùng chung một bóng nắng dưới sân trường cũ, chung cả những lối về, chung lớp học, ngay cả những bụi phấn trần ai vương mãi trên những mái tóc học trò của ngày xưa ấy chưa phai… còn mãi chung nhau những ân tình, chung nhau những nét hồn nhiên của tuổi học trò… quên lời thầy giảng bài ở lớp mà thả hồn đâu đó ngoài khung cửa để còn mơ với mộng… một TranVinhAn, một NguyenVanThien, một NguyenMienTinh và một những ai đó còn ngồi trong lớp của ngày xưa mà thả hồn bay đâu đó – còn mãi lang thang trên những cánh phượng chưa tàn khi đã được hái xuống để ai đó ép vào trang vở… như thế có lãng mạn lắm không, có thơ ngây không ? kỷ niệm ấy ngày hôm nay khi nhìn lại để rồi phải nuối tiếc và nhớ thương, nhưng người xưa còn đâu nữa…

Cô bé ơi nhớ ai ngoài cửa lớp
Sách vở cầm tay nhớ buổi xa trường
Tan học về ai có gởi lời thương
Mai vào lớp xin khắc vào ô cửa

Mùa hạ về rồi cô bé buồn không
Sao đứng tựa hành lang nhìn sân nắng
Mai xa bé màu áo dài lụa trắng
Anh như chim bay lạc trước cổng trường

Anh bây giờ đợi từng tiếng chuông reo
Để thấy bé giờ ra chơi còn đó
Có nhớ anh như một loài lá cỏ
Mai xa trường hiền hậu ngủ trong sương

Cô bé ơi sầu ai ngoài cửa lớp
Sao chiều nay hồn chết giữa sân trường
Có thầy hồn anh mộng mị yêu thương
Mai xa bé tình buồn như bụi phấn
02.6.1973
NGUYỄN MIÊN TỊNH - MAI XA TRƯỜNG

Lại thế đấy! lại Cô bé ơi sầu ai ngoài cửa lớp ? để rồi Có thầy hồn anh mộng mị yêu thương – NguyenMienTinh đã như thế… “Hình như” không như TranVinhAn với “ngai ngái mùi cá tôm hoặc còn mãi thơm thơm với mùi rơm… mà NMT chỉ còn nhìn thấy Mai xa bé màu áo dài lụa trắng, Anh như chim bay lạc trước cổng trường… MienTinh, một nam nhân với những trang vở ấm nồng tình thơ, luôn nhớ về cho những tình thơ học trò… hồn nhiên và ngây dại dưới cái nắng ban chiều, và còn tự hỏi “người con gái” nào đó - Có nhớ anh như một loài lá cỏ - Ôi chao! Thơ ngây và đẹp biết chừng nào, những con người học trò dưới mái trường xưa ấy vẫn cứ những câu hỏi “vô tình” đến những người con gái cùng lớp mãi lang thang những chốn nào; không hiểu có nghe thấy gì không ? Để rồi MienTinh phải nghĩ đến một ngày mai buồn thảm nào đó khi kết thúc vần thơ của mình - Mai xa bé tình buồn như bụi phấn – Đúng! Xa nhau ai mà chẳng nhớ nhung, chẳng tiếc nuối. NguyenMienTinh cũng như bao nhiêu nam nhân khác cũng thế mà tôi vẫn còn nhớ thoang thỏang một câu tình ly biệt của một danh nhân: Mai xa trường em có nhớ gì không ? Đó là một câu hỏi với thật tình của cõi lòng mình (chính tôi cũng như thế). Một câu hỏi mà hôm nay khi đã chiều về tất cả còn ngồi lại để tự hỏi, hoặc hỏi về cho một con người, một trong những cố nhân của ngày xưa ấy: Có nhớ gì không ???

Không hẵn riêng với VinhAn, MienTinh, hoặc ngay cả VanThien cũng thế - mà chính cả ngay những người con gái nữ nhân của SaoMai ngày xưa cũng đã tự hỏi với lòng mình – không hiểu những nàng con gái ấy có nghe chăng lời vang vọng của những hồn ai đó một câu nói trong hư không như ngày xưa trên đường về của tôi dưới cơn mưa tầm tã của ngày hội ngộ 13/9 tại chốn thành đô hoa lệ này; lúc ấy chính tôi cũng đã nghe trong cõi vang vọng miên man nào – Hải ơi! Mày còn được diễm phúc hơn tụi tao… Hình như trong những cõi vô thức hư không nào đó, những hồn ma ai oán gọi vọng về với ngàn thu như còn tiếc nuối cho một thưở học trò xa xưa… ngày nay những hồn ma ấy mãi còn tiếc nuối với cuộc bước dương trần với những con người lãng tử SaoMai của hôm nay ? Phải thế không! Và cũng không hẵn những chàng nam nhân của ngày hôm nay còn mãi vang những câu hát nghi ngờ… mà những nữ sĩ SaoMai của hôm nay cũng đã hỏi như thế ! Hội ngộ, hợp tan rồi chia xa… Có ai đây trong cõi lòng nhung nhớ, Thoáng ngày xưa còn một chút quay về… câu hỏi còn vang mãi trong nàgn dặm của đường trần khổ ải như lời kinh của Minh Bằng hay Trầm Tử Thiêng… ! Và những người con gái của hôm nay cũng thế, cũng đã tự hỏi cho chính mình, cho bạn bè, và cho cả những người đã nằm xuống…

Thêm lần nữa anh lại bước chân đi
Nghe lời cuối vang trên đầu ngọn sóng
Nghe trong gió cả tiếng lòng của biển
Người đến với người, chỉ để... chia xa.
PhongLanXanh…

Hoặc như với Kim Chi nào đó – cũng là một nữ nhân SaoMai nhà mình – cũng như những chàng lãng tử giữa một rừng thơ vô tận – cũng như với PhonglanXanh, chị ấy cũng đã tự vấn với mình:

Ta đây đã cố lánh cho xa
Rủi qúa đi thôi thiệt đúng là
Được việc thời nay thời việc được
Qua truông vận hạn đã truông qua
Rùng mình ngẫm nghỉ sao mà dại
Giật thót bàng hoàng mới nghiệm ra
Bởi thế lâu nay chuồn rảnh trí
Thời gian phí phạm qúa đi mà....có đúng không...?????
KimChi – Sự đời..

Sự đời là thế! Sự đời của chị KimChi không giống như Sự đời của những người khác… Hình như KimChi đã có phần giống như chị HaNguyen của ngày nào – cũng là một người con gái của SaoMai ngày ấy cũng biết buồn… rồi cho đến hôm nay cũng thế vẫn còn những nỗi buồn, chính vì thế, mà hầu như khác với chị HaNguyen! Chị KimChi đã tự trốn chạy với chính mình: Rùng mình ngẫm nghĩ sao mà dại, Giật thót bàng hòang mới nghiệm ra, Bởi thế lâu nay chuồn rảnh trí.. chính vì thế chị KimChi mới định “chuồn”… nhưng chị Kim Chi nào đó ơi, chuồn đi đâu hả chị, khi rừng thơ SaoMai của nhà ta còn mãi vương vấn với những bóng hình xưa, còn mãi dư âm của đợi chờ, và còn mãi ngây ngô với khờ khạo… nét khờ khạo như những chiếc lá rơi; rơi hoài như vẫn còn buông thả…

Nhưng chị KimChi ơi! Đừng đi nhé, đừng vội đi khi những trang vở chưa gấp hết những cánh phượng hồng của ngày nào mà ai đó đã trao tặng về chị, hãy ở lại với những vần thơ, hãy ở lại với những trìu mến và thiết tha của vòng tay ấm bạn bè – bạn bè bất kể là những nam nhân hay những nữ sĩ… bất kể cả những con người chưa cùng lối về; bất kể cả những ai đã từng là bạn bè, đã từng là những cố nhân bên cạnh chúng ta của ngày xưa ấy… Chị KimChi ơi! Hãy trở lại, trở lại để chị còn thấy những ngày dài với những nỗi buồn thánh, nhưng trong nỗi buồn đó chị còn nghe những bước chân còn mênh mang, để còn nghe những tiếng mưa rơi, để cho lòng mình vẫn còn tê dại, mà chị còn cảm nhận được những giấc mơ xa, chị KimChi có còn nhớ cho ai? Trong nỗi nhớ của chị (và ngay cả của những người con gái…) vẫn còn nghe những gió heo may còn hối hả, còn kéo theo những cơn mưa giăng mờ, để rồi chị và những người nữ nhân khác của hôm nay còn đi mãi đi hoài trong những chiều mưa cô đơn kia. Một khi chị KimChi cũng đã giật mình… giật mình không phải vì thổn thức, mà chị đã Giật thót bàng hòang mới nghiệm ra… Một KimChi, và còn nhiều KimChi khác cũng thế, không biết có khác với những VietHung, MienTinh, HoangThuyBien, hay những TieuThu, HacGiay, Ngogai, ThaiNgo, TuyetNhung… và còn nhiều người khác nữa – để rồi chị KimChi phải nghiệm ra rằng: không nên cất bước ra đi (chuồn) mà hãy còn ở lại, hãy ở lại như những người nữ sĩ khác của SaoMai để chị còn thấy mãi những hồn thơ còn mãi cứ bay bổng, lang thang… với những nét tình buồn, như ngày nào đó và còn mãi mãi trong hôm nay… giống như như LeMinhMong cũng đã buồn trong một ngày Chủ nhật; đây không phải là Lời buồn Thánh… mà nỗi buồn của MinhMong trong những ngày Chủ nhật buồn; những chủ nhật có mây xám, gió heo may và những cơn mưa…

Hôm nay chủ nhật buồn
Mây xám giăng mờ lối
Một mình em chờ đợi
Một mình em mơ xa

Gió heo mây hối hả
Làm lòng mình tê dại
Làm con tim nhớ ai
Rồi mưa xuống giăng mờ

Cũng một mình phố nhỏ
Đôi mắt ngắm mưa rơi
Để lòng buồn vời vợi
Để chiều mưa cô đơn

Em bước vào mênh mang
Không có người thương nhớ
Nên mưa rơi khốn khổ
Giọt buồn mưa rơi nhanh

Có ai nhớ mình không?
Hay là cười vòng vọng
Chỉ ăn và chỉ nói
Hông có nhớ ai đây!!!

HU HU .... hic ... hic ... hic ...
LMinhMong – Chúa Nhật buồn…

Hình như chính MinhMong khác hẵn với nhiều nữ sĩ SaoMai khác, nét trầm buồn của chị hình như cũng khác hẵn với những nét buồn của TuLip, HacGiay, Ngogai…. Bởi vì nỗi buồn của chị MinhMong là nỗi buồn trong cô đơn khi mất đi người thân… Một lần nào đó chúng ta thấy nỗi buồn của MinhMong khi “thố lộ” trên saomaidanang mà chợt vô tình tôi nhận cảm được:

(Phần trích đoạn trong bài: Nỗi niềm những mùa đông – NNH…)
……….. Cũng tình cờ, vừa đi thăm một đám tang về, trên đường về cứ miên man nghĩ rằng: số phận con người âu cũng là do phần số mà Trời đã định cho mỗi con người, nay anh mai tôi… thuật ngữ đó không hiểu ai đã đặt ra từ lúc nào mãi cho đến hôm nay – đối với tôi cứ mãi mê trong những nghĩ suy của cuộc đời…. Biết rằng rồi ai cũng phải đến, người thì cách này, cách khác….

Hôm nay, mọi người đang ở vào giai đoạn đón chào Giáng sinh, một trong những ngày vui của nhân loại khi Ngôi Hai xuống thế làm người và đó cũng là Emmanuel… Ở cùng chúng ta – nghĩa là chính Thượng Đế cũng phải chấp nhận “phận hèn tôi tớ” như biết bao con người khác, trong khi mỗi con người chúng ta cũng chỉ là những phận hèn mong manh…. Cho dù từ một Đại lễ vui mừng và hân hoan của tất cả mọi con người, cho dù Thiên Chúa Emmanuel, nhưng cái gió se lạnh của mùa đông cứ mãi còn bay về để rồi đây biết bao nhiêu tâm hồn còn phải ngậm ngùi và thổn thức một khi mùa đông còn chất chứa nhiều kỷ niệm thật buồn. Khi tiếng chuông mùa đông sắp sửa ngân vang báo hiệu với nhân loại một ngày vui… thì trên thế gian này cũng vẫn còn nhiều số phận vẫn còn mãi hẩm hiu trong những hồi ức, những kỷ niệm đau buồn; như đã nói ở đoạn đầu bài viết: Biết rằng rồi ai cũng phải đến…

Nhìn qua một đỏan khúc của đầu bài – đó là một niềm tâm tư sầu lắng – một tâm sự buồn và cũng có thể nói đây cũng là một lời nguyện cầu thiết tha tự đáy lòng của một con người… Mới ngày nào đây thôi, nhân đọc qua bài: Gửi con trên Thiên đường của chị Hạc Giấy thì mới thấy được nỗi lòng của một người mẹ khi ngồi đó để “nhớ về cho người con thân thương” – đến đây tác giả đã bắt gặp được nỗi đớn đau biết dường nào của người mẹ đang đau xót trong từng giọt nước mắt sầu buồn, phải nói rằng giữa hai con người của hai thái cực của lẽ sống, bên nào cũng có một lẽ sống, hữu hình và vô hình cho dù con người không thể thấy được nhưng chính con tim đã nhận thấy được, chúng ta sẽ thấy đỏan khúc tâm sự của người mẹ Hạc Giấy (nguyên văn) như sau:

[i]Con Yêu Dấu của mẹ

Vậy là đã bẩy năm trôi qua , con đã lìa xa gia đình ..xa thế giới mà con đã từng sinh ra và lớn lên với bao ngày tháng vui buồn cùng những người thân yêu kề cận ..Có không con ?? một thiên đường hạnh phúc ở nơi xa xôi đó .. mà mẹ vẫn ao ước và cầu nguyện cho con hằng ngày..

Cứ những ngày mưa dầm , cứ những ngày tháng 7 ..Mẹ muôn phần cảm thấy xót xa khi nhớ đến con , con gái , đứa con giỏi giang xinh đẹp mà mẹ hằng tự hào mổi khi nghĩ đến ..tuổi 16 thần tiên của con… những toan tính đầu đời đã vụt bay và đau đớn hơn cả là con đã không bao giờ còn ở bên Mẹ . Hôm nay, những tháng ngày này Mẹ ngồi gõ những dòng chữ này trên máy tính và quay quắt nhớ thương con ..

Bạn bè con vẫn nhớ đến con như hôm nào , cái tình cảm mà các bạn đã dành cho con đến hôm nay đã làm Mẹ ấm lòng .. vẫn những bó Hoa Hồng của những ngày sinh nhật chỉ đặt trên Mộ của con trước hay sau mẹ một vài giờ..rực rỡ ..nghĩa trang.. Mẹ đã bật khóc khi bạn con thay con tặng cho Mẹ những lẵng hoa vào ngày 8/3 muôn thuở ..Sao vậy Con ?? có cái gì nơi con đã làm tình bạn vĩnh viễn tươi đẹp ..cái gì nơi Con đã làm Mẹ suy sụp biết bao tháng ngày..

Cứ những ngày tháng 7, ao ước con trở về ..cho dù một cơn mơ rất vội ..hay huyển hoặc xa vời là con vẫn là một phần của gia đình và là một phần của thế giới ..thì sao nhỉ ??? Chắc là Mẹ phải trẻ hơn, vui hơn, và rối rít cũng con đi mua sắm cùng con thảo luận những toan tính tương lai..

Hãy về bên Mẹ.. con nhé ...để giấc mơ bên con xoá đi tháng ngày chia ly của hai thế giới riêng biệt

Thiên đường của con, giấc mơ tháng 7... những ngày mưa dầm như nổi buồn thuơng.. miên viển không phai..

Gửi cho con ..thư gửi đến thiên đường... Con yêu của mẹ .. hãy về đi ...[/i]


Còn biết bao nhiêu lời trần tình cay đắng và vô vọng như thế, dẫu rằng nỗi niềm kêu lên và than khóc chỉ là mong manh… nhưng có ai biết trong cái mong manh hoang tưởng đó – chính những người mẹ đó đã tìm lại được và thấy rõ biết bao nhiêu “hiện hữu trong ký ức khó phai ấy” – bởi vì chính tôi đây cũng thế… nhiều khi cũng “đã ở vào trạng thái quân bình” như người mẹ Hạc Giấy đó vậy. Biết rằng nỗi lòng của những người mẹ rất khó phai nhạt đi những hình tượng thân yêu nhất trong cuộc đời - ở đây chúng ta thấy hai hình ảnh của người mẹ - một Hạc Giấy và một LeMinhMong đã có những tâm tư giống nhau cũng trong những mùa đông ngồi nhớ lại, ở đây chúng tôi không bao giờ phán đóan và nhận xét gì về cho những nỗi buồn nhớ nhung của mỗi người mẹ - trái lại khi khách quan và vô tư để thấy được hai hình ảnh với cùng một nỗi buồn sâu lắng nhất trong con tim của một con người – người mẹ - nếu chúng ta có thể xuyên suốt vào ngay trong tâm can của những nỗi lòng thì sẽ thấy được nỗi đau đớn như cắt vào da thịt biết dường nào, nhất là những nỗi buồn trầm tư sâu lắng nhất, cũng với những tâm tư thầm nhớ và sâu lắng ấy, không biết tỏ cùng ai, chỉ biết tung cánh vào trời mây xa thẳm với những giọt lệ sầu rơi để giải bày với hư không và cũng muốn vơi đi nỗi nhớ nhung miên man…..

Với chị HacGiay – thì chỉ có một niềm đau, với chị LeMinhMong thì lại có bốn niềm đau, từ niềm đau một nhân lên bốn - ắt hẵn nỗi xót xa cứ mãi triền miên và dai dẳng lắm… Chị HacGiay, đã nhỏ lệ xót thương cho người con gái xinh đẹp và giỏi giang… còn chị MinhMong thì đã phải khóc thầm cứ mỗi mùa đông khi: mẹ đi tiễn đưa con, rồi tiễn đưa anh rể, chị hai, và rồi.... đưa mẹ ra đi. Hai người mẹ, với hai nỗi đau khác nhau, cho dù là một nỗi nhớ, rồi một bên là Mùa Vu Lan, còn một bên thì Mùa Giáng trần, nhưng hình như cho dù là mùa nào thì cũng vẫn là một nỗi đau và nhớ nhung xót xa….

Tháng Bảy

Năm năm rồi qua mấy lần tháng bảy
Gặp được con , dù chỉ thoáng trong mơ
Bao thương yêu , mong nhớ lẫn đợi chờ
Con thơ mãi về trong vòng tay mẹ

Tóc dài thêm, mắt vẫn buồn có lẽ ?
Chỉ nhìn thôi mẹ cũng xót xa lòng
Ôi ! tháng bảy biết bao lần trông ngóng
Ngập ngừng vui , xin dừng lại giấc mơ

Đừng bay mất để con gần bên mẹ
Như ngày xưa ngây ngất dấu chân chim
Con lại đây..! Mưa ướt nặng bên thềm
Không ! nước mắt rơi nhanh vì con trẻ

Đừng qua đi hởi mưa buồn tháng bảy
Buốt lòng đau.. cầu chú đại từ bi
Con không về giữa trời đất vô vi
Mà thăm thẳm in sâu vào tiềm thức

Mẹ và Con không làm sao xa cách
Dẫu muôn ngàn sóng nổi chốn u minh
___________________________________
Mùa Vu Lan 2006 ( Tulip )

Cái chết – sự mất đi, nhưng chắc ai cũng biết đó là một sự sống của vĩnh hằng muôn đời, hai thái cực chỉ còn lại những giấc mơ, những cơn mộng tưởng của những suy tư sâu lắng nhất… còn biết bao nhiêu người mẹ như thế, những người mẹ cứ mỗi mùa Vu Lan, cứ mỗi mùa Giáng Sinh là mang nặng những ưu tư của nỗi nhớ, đau đớn quá, xót xa quá, nếu ai đó trong một chút đắm mình vào những trần tình như thế - chắc hẵn sẽ thấy và cũng cảm nhận được sự hụt hẫng biết dường nào. Nhưng chính mỗi người mẹ như vậy cũng đã hiểu được rằng: Cách ly trần thế chứ không cách xa được nỗi lòng. Sự sống và sự chết cũng có thể là mất đi và cũng đôi khi là không mất, bởi vì qua bài thơ của HacGiay – đã có:

Năm năm rồi qua mấy lần tháng bảy
Gặp được con , dù chỉ thoáng trong mơ
Bao thương yêu , mong nhớ lẫn đợi chờ
Con thơ mãi về trong vòng tay mẹ…

Qua mấy lần tháng 7, qua mấy lần đơi mong và nhớ nhung vô hạn, nhớ nhung trong niềm khổ đau với một người mẹ như cả một khỏang trời vô tận và đau đớn… Đau đớn lắm Chuá à, không ai hiểu được mình buồn hay vui, không ai biết mình trong lòng rầu rỉ như thế nào! Vậy mà những cơn buồn còn tấp nập những cơn buồn khác, để rồi tâm hồn mình không được thảnh thơi. Thế là nỗi đau của người mẹ MinhMong xót thương đến tận cõi lòng mỗi khi mùa đông về như thế nào đây ! Đau xót, nhớ nhung, thương tiếc…. Vì đã mất mát đi những gì quý giá nhất, chính những cái quý giá đó đều là những niềm vui và an ủi trong cuộc sống… bây giờ đã vĩnh viễn ra đi… nhìn một nỗi tâm tư của chị, chắc hẵn chúng ta sẽ thấy được nỗi đau “bị nhân lên” như thế nào, có ai biết được… qua một chút tâm tình với Thượng đế như một lời kêu khẩn van xin… Đôi khi Thượng đế đã “đặt trên vai của MinhMong một thập giá quá nặng so với sức lực của con người; ngày xưa Chúa Giêsu đã ngã đến ba lần trong đoạn hành trình đến ngọn đồi vinh hiển – còn MinhMong hôm nay không biết phải ngã đến ba mươi mấy lần như thế để còn hy vọng vơi đi nỗi nhớ, đoạn đường của Giêsu còn có lúc tời đích, còn đoạn trần khổ ải của MinhMong có biết đích đến ở chỗ nào….

Còn nhớ ngày xưa, quý Soeur Dòng Mến Thánh Giá đã từng nói: Khổ giá mà Thiên Chúa trao ban – sẽ ở ngay trong chính tâm chúng ta; đích đến vinh quang ở ngay trong chính tâm của chúng ta, và sự Phục sinh cũng ở chính trong ta – nếu chúng ta biết hướng về Thiên Chúa…. Ở đây qua lời tâm sự cầu nguyện của MinhMong ở đoạn đầu bài: …Hay im lặng là vàng ? thì chính tôi nhận thấy:
Chuá ơi, mẹ Maria ơi, hãy đưa con đến một vùng trời ấm áp, có mây xanh, gió lặng, có chim hót, bươm bướm bay nhảy từ chùm hoa này tới đám hoa kia! Hãy đem con đi vào một vùng trời thơ mộng, không có những chuyện buồn phiền nhe!

Đúng là Thượng đế đã dẫn đưa MinhMong đến một vùng trời ấm áp, có mây xanh, gió lặng….. và không còn những chuyện buồn phiền nữa… Tôi tin là chắc chắn như thế - cũng như HacGiay cũng vậy:
Mẹ và Con không làm sao xa cách
Dẫu muôn ngàn sóng nổi chốn u minh

Cho dẫu đây chỉ là hai hình ảnh của hai người mẹ cùng mang một tâm sự và nỗi lòng đớn đau trong lời nguyện cầu thì ở đoạn cuối – cho dẫu trên hai khuôn mặt còn những dòng lệ rơi chưa lau khô – thì con tim của hai người mẹ cũng đã chút nào thấy ấm áp được xuất phát từ chính con tim của mình… Từ những nỗi suy tư, những lời nguyện cầu van xin, nhưng cuối cùng hai tâm hồn của hai người mẹ cùng nhau đi vào một định hướng là đã tìm thấy cho mình những niềm an ủi, những nụ cười… cũng xuất phát từ đáy lòng mình…



Qua những lời nguyện cầu, qua những nỗi nhớ trong cô đơn, hai người mẹ - nhưng cũng là một, vì mỗi người đều mất đi một người con gái thân yêu và xinh xắn nhất của mình, nhưng cũng sẽ không mất. bởi vì:

Với chị HacGiay: Đừng bay mất để con gần bên mẹ
Như ngày xưa ngây ngất dấu chân chim
Con lại đây..! Mưa ướt nặng bên thềm
Không ! nước mắt rơi nhanh vì con trẻ

Đừng qua đi hởi mưa buồn tháng bảy
Buốt lòng đau.. cầu chú đại từ bi
Con không về giữa trời đất vô vi
Mà thăm thẳm in sâu vào tiềm thức

Còn với chị MinhMong: Hãy đem con đi vào một vùng trời thơ mộng, không có những chuyện buồn phiền nhe!

Từ hai tâm sự của hai người mẹ, chính tác giả bài viết đã cảm nhận được điều đó, và sẽ như thế; giống như từ hai nỗi đau buồn của hai người mẹ - sẽ biến thành hai nỗi thanh thản cũng của hai người mẹ: cầu xin và cầu nguyện – chính con tim của mỗi người (cả chính tôi…) đã tự nói lên điều đó, chính nỗi niềm của mỗi người cũng đã nói lên niềm vui sau cùng đó - để sự thanh nhàn chợt đến với mỗi người trong chính cái Tâm của mình. Bởi vì ngay từ đầu bài, tác giả bài viết cũng đã kể rằng: khi viết bài này, đi về từ một đám tang và phần số của mỗi con người trên dương thế đều do Trời đất sắp sẵn… chính vì sự sắp đặt sẵn có ấy để từ những nỗi buồn, đau đớn trong những dòng nước mắt còn tuôn rơi… nhưng khi nước mắt chưa hết chảy thì niềm thanh thản sẽ chợt đến với hai người mẹ ấy….

Cũng vào một mùa đông trong những mùa đông qua – MinhMong là một người mẹ ôm đứa con lạnh giá trong mùa đông lạnh lẽo nhưng không than khóc được một lời nào – ngậm ngùi, đau đớn… hình như với chị, không biết nói lên điều gì – trong nỗi niềm đau khổ tràn ngập như muốn che lấp cả niềm vui của Ngôi Hai Giáng thế, chị MinhMong hình như chưa nói lên thành lời, và cũng hình như chị không còn thấy được gì của mùa đông năm nào…. Đau đớn và tan nát cõi lòng, cây thông già – một cây thập tự đã đặt trên vai gia đình MongBach cũng trong mùa đông giá rét làm cho chị phải đớn đau và cõi lòng tan nát như ngày xưa Mẹ Maria đã chứng kiến Con Mình đang trên đường đi lên đồi Golgotha….. Hôm đó cũng thế, vai trò người mẹ của chị MinhMong cũng như người mẹ HacGiay – đã âm thầm không thể nói lên lời – và tất cả những người mẹ trên dương thế này cũng thế - nỗi xót xa và đớn đau hầu như không thể diễn tả được….
(Trích đoạn trong bài Nỗi niềm những mùa đông...)

Đó là những cảm xúc, những đắng cay của hai trong số những con người nữ SaoMai ngày xưa và hôm nay, hai thái cực của một hình ảnh, hai chân dung của hai con người nữ sĩ hôm nay của một phiên bản của người nữ sinh ngày xưa… đã bộc lộ cho chúng ta những nỗi niềm đắng cay và xót xa như thế… và hiện nay với hình hài của những nữ sĩ SaoMai hôm nay, phiên tấu khúc của những tà áo dài trắng trinh nguyên của ngày xưa chưa tắt nắng, còn biết bao nhiêu nữa, còn biết bao nhiêu nỗi đớn đau và muộn phiền như hai hình ảnh của hai người mẹ trẻ SaoMai hôm nay… ???

(Còn nữa... chưa hết.)


Về Đầu Trang
Xem lý lịch thành viên Gửi tin nhắn Gửi email Địa chỉ AIM
Trình bày bài viết theo thời gian:   
Gửi bài mới   Trả lời chủ đề này    Trường Trung Học Sao Mai Đà Nẵng » Văn , Truyện /Sáng Tác Thời gian được tính theo giờ EST (U.S./Canada)
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 
Chuyển đến 
Bạn không có quyền gửi bài viết
Bạn không có quyền trả lời bài viết
Bạn không có quyền sửa chữa bài viết của bạn
Bạn không có quyền xóa bài viết của bạn
Bạn không có quyền tham gia bầu chọn


Powered by SaoMaiDaNang © Nho'm SaoMai DaNang
Designed for SaoMaiDanang - Nam cuoi cung cua truong SAO MAI