kimanh Moderator
Ngày tham gia: 25 8 2008 Số bài: 498 Đến từ: Quang Nam
|
Gửi: CN 6 14, 2009 1:09 am Tiêu đề: BÀI HỌC VỊ THA - Hoàng Đạo |
|
|
BÀI HỌC VỊ THA
Vợ chồng tôi cùng là trí thức. Chúng tôi có hai con chung. Khi đứa con lớn 10 tuổi, con thứ hai sáu tuổi thì mâu thuẫn vợ chồng nảy sinh, vợ tôi ngoại tình. Nguyên nhân: tôi bị bệnh và phải nằm viện mấy tháng trời, lúc đó, một anh bạn của tôi thường xuyên ghé thăm, rồi xui khiến thế nào mà vợ tôi và anh ta đã nảy sinh tình cảm. Họ đã đi quá giới hạn bạn bè.
Chuyện vỡ lở, hai người đã thành khẩn nhận sai lầm và hứa sẽ không bao giờ tái phạm. Tôi chấp nhận cho qua. Nhưng thời gian trôi đi, tôi vẫn không thể chịu đựng nổi mỗi khi nghĩ lại chuyện cũ. Tôi muốn đi khỏi căn nhà ấy, nhưng tình thương dành cho con đã ngăn cản tôi lại. Tôi quyết định ly thân và đóng kịch trước mặt con cái, giả vờ như gia đình vẫn êm ấm. Chúng tôi thỏa thuận, bao giờ con cái vào ĐH thì ly hôn. Và, chúng tôi đã phải chuyển đi thật xa để tránh những cái nhìn "ác cảm".
Tới nơi ở mới, xung quanh làng xóm ai cũng bảo gia đình tôi hạnh phúc. Rồi một ngày, hàng xóm và đồng nghiệp bất ngờ khi chúng tôi ra tòa xin ly hôn (lúc này đứa con lớn sắp tốt nghiệp ĐH và đứa thứ hai cũng vừa vào ĐH). Dù con cái phản ứng mạnh mẽ, vợ tôi khóc lóc van xin, nhưng tôi quyết "giữ vững lời hứa".
Tôi ra khỏi nhà với hai bàn tay trắng. Những tháng ngày sống trong khu nhà trọ, cách ly với người thân, tôi chỉ biết lao đầu vào công việc. Nhưng, những lúc rảnh, hình ảnh người vợ cứ hiện lên trong tôi với bao kỷ niệm. Nhớ những lúc vợ thức thâu đêm chăm sóc cho mình, nhớ những lúc vợ khóc nức nở "xin anh đừng bỏ em"... tôi lại muốn rơi nước mắt. Những năm tháng đi đây đó, tôi mới nhận ra một điều, vợ tôi ngoại tình không phải do bản chất, mà do hoàn cảnh phát sinh. Sau khi ly hôn, vợ tôi đã phải cố gắng rất nhiều trong công tác và đạt được nhiều thành tích xuất sắc. Cô ấy, thỉnh thoảng vẫn nhắn tin hỏi thăm tôi, khuyên tôi nhớ giữ gìn sức khỏe. Có việc gì lớn, cô vẫn nhờ tôi tham gia góp ý. Sự "căm ghét vợ" trong tôi cũng không còn. Cả hai vẫn nhớ về nhau.
Người đàn ông dũng cảm phải là người biết vị tha. Đó là bài học mà tôi học được ở đời. Ngày ngày, tôi vẫn lặng lẽ đi về. Chuyện cũ, chuyện mới đan xen, thế mà thấm thoắt đã gần chục năm kể từ ngày chúng tôi rời nhau. Tôi đã phải sống những năm tháng lặng lẽ và nghĩ, nếu như quay lại, có lẽ tôi đã không ly hôn. Khoảng lặng nào có yên?
Hoàng Đạo
Báo Phụ Nữ TP.HCM 12.6.2009
_________________ "BẠN CHO RA BẠN CŨNG LÀ TRĂM NĂM" (nvt)
|
|