THAINGO-A1 Moderator
Ngày tham gia: 08 8 2008 Số bài: 3616
|
Gửi: Hai 2 09, 2009 5:06 am Tiêu đề: Người đàn bà kể chuyện |
|
|
NGƯỜI ĐÀN BÀ KỂ CHUYỆN.
Các bạn ơi , trong thơ ca , trong âm nhạc , trong nghệ thuật thứ bảy đều đã có những tác phẩm nói về : người đàn bà hát , người đàn bà khóc , người đàn bà đan áo , người đàn bà ngồi khâu những lặng im của đời mình ....THAINGÔ sẽ là một người đàn bà kể - kể chuyện một chuyến đi không thành ....
Với tôi - mọi chuyện tưởng rằng đã im ắng , tưởng đâu tất cả đã là ngày hôm qua . Vậy mà ,sau ngày xuất viện( mồng hai Tết - năm Trâu vàng )....nghĩ ngơi mấy hôm - buồn và trống vắng quá , bèn gọi cậu con trai đưa đến nhà danh hài Hoài Linh chơi , thăm Tết cho phải đạo , vì dù gì hai nhà cũng rất thân thiết từ ngày còn cơ cực ở Dầu Giây .Dù gì -hôm 26 tết , có lời mời đến nhà ăn cơm , hàn huyên tâm sự - tôi đã thoái thác , đã từ chối vì không muốn xuất hiện với ' ông ấy '' trước mặt những người thân quen xưa . Khi đến thăm , sau vài câu thăm hỏi , tôi đã khóc như chưa bao giờ được khóc (lại năm mới của người ta nữa chứ ), có lẽlà nướcmắt cho lần cuối ...
Và mọi chuyện lại vỡ òa trong tôi , lòng căm giận lại trổi dậy . Sao lại như thế nhỉ ?. Đến giờ nầyvẫn còn khoe khoang là mình có xe hơi đời mới và một căn nhà ba tầng ở ngoài nớ , sao không nói luôn là có cả một gia đình như mơ ước và hạnh phúc tràn đầy nhỉ ? .....
Về , lại nghĩ suy và suy nghĩ ....Tôi phải dối bạn bè và con cái rằng : nhân ngày Tết Nguyên Tiêu được các vị bô lão trong hội thơ mời đi chơi suối nước nóng Bình Châu- đi với các vị bô lão thì con cái quá an tâm . Tôi giả bộ đi mua bộ đồ tắm , lên TN mượn đôi SAPÔ của LMM , mượn nón rộng vành của LL . Làm như là mình chuẩn bị cho một chuyến đi chơi thật sự vậy - thật ra - chẳng đi suối nước nóng và chẳng tắm biển , tắm bùn gì cả . Đi với ai và tắm với ai ?.
Đến ngày đi , cậu con trai đòi đưa mẹ đến điểm hẹn, tôi không đồng ý - và - gọi Taxi , một mình đi thẳng ra ga . tôi định đến Hà Nội- sẽ gọi cho '' ông ấy '' biết với điện thoại mã vùng HN , để cho ông ấy thấy là tôi đang có mặyở HN và không cho biết địa chỉ cụ thể , cứ như thế tôi sẽ đi đến chổ ở của ông ấy để xem xem nhà lầu ba tầng đẹp và nguy nga đến như thế nào rồi ...tôi lại quay vào .
Đến nha Trang, có sự cố tránh tàu , tàu tôi đi phải ở lại gamột đêm - hành khách xôn xao, tôi thì thật bình tâm , nửa muốn đi thật nhanh cho đúng dự định , nửa muốn thời gian cứ ngưng đọng ở đây ...
7 giờ tối - con gái , con trai gọi - hỏi mẹ đang ở đâu ? .
- đang ở nửa đường đất nước .
TNhung gọi : -Bà đang ở đâu ? . đang đi đâu đó ? .sao không mang theo máy đo huyết áp ?.
_mình đi chơi , đang ở nửa đường đất nước . TNh . có vẻ giận , sao đi mà không nói gì , sao lại nói đi Bình Châu - khó hiểu quá .Chuyến nầy về - tui nghĩ chơi với bà luôn .
Lòng không vui cũng chẳng buồn.
12 giờ đêm LMM gọi -" mi đi đâu ?. mi đi đâu ?. mi đi đâu ? .Có đem thuốc theo không ?.
- Cứ yên tâm đi .
_ Làm sao mà yên tâm được, nếu mi không nói thật - tau sẽ gọi suốt đêm nay . Và , tôi đã nói thật với LMM . ,tôi đang trên đường ra ngoài nớ , để xem sự thể như thế nào .
- Mi có tiền đó không ? .
- Có , có chuẩn bị mà, đừng lo .
_ Ừ , nếu quyết định như thế thì phải nói thật vớiTN - nó đang lo lắng lắm. Đi tới nơi nhớ gọi về cho nó , nhớ chụp hình ngôi nhà rồi mai mốt đưa cho lão xem .
Cám ơn bạn bè . Lòng mình chùng hẳn xuống , rồi lại nghĩ - làm vậy cũng chẳng được gì, cóphải ông ấy giấu giếm gì đâu , ông ấy đã công khai khắp mọi nơi rồi mà. Chỉ tức một điều, ông ấy đi từ trưa mồng 1 ( vềĐnẵng ), từ mồng một đến mồng bốn , gọi cho mình liên tục - cứ em ơi em à khi ở nhà em út của mình , khi ở nhà bà con của mình. Rồi từ mồng bảy đi ra ngoài nớ đến nay - không một cuộc gọi về - mình thật chẳng hiểu được con người đó nữa. Đáng thương hay đáng trách ? .
Và vậy đó - mọi sự cương quyết , mọi dũng khí trong tôi , mọi hăng hái từ lúc bắt đầu ra đi- tan thành mây khói , tôi bỗng trở thành ai đó chứ không phải là mình nữa , tôi bỗng nhũn ra như con chi chi - rồi sự hèn nhát , sự yếu đuối lan tỏa khắpngười tôi. Tôi như người mộng du , xách hành lý xuống tàu, lang thang tìm một phòng trọ , tôi mệt mõi quá -nếukhông chợp mắy một chút - chắc là phải phiềnnhững người chung quanh đưa đi cấp cứu ....Loaphóng thanh rền vang " mời hànhkhách trở lại để đoàn tàu tiếp tục lăn bánh..'' d0ầu óc tôi rỗng tuếch , chẳng nghĩ chẳng suy gì nữa cả -đoàn tàu ồn ả rời sân ga - tôi lặng lẽ đau , lặng lẽ rơi nước mắt .
7giờ sáng , gọi cho TNnói sự thậtlà mình đang ở NTrang .Khi hiểu ra chuyện TN nói - đã quyết định như vậy thì cứ tiếp tục đi, thấy một lần rồi đừng nhớ nữa.Mọi khí thế ban đầuđã tiêu tan và đoàn tàu cũng đã rời sân ga ...Tôi chẳng tiếc nuối và cũng chẳng buồn - cứ nghĩ - biết đâu trong cơn mộng du đó , là một quyết định hay , biết đâu - nếu đi tiếp theo dự định, ra đến đó-tôi sẽ làm trò cười cho thiên hạ ...
Lạimua vé tàu quay vào SG , 11 giờ 35 phút tàumới chạy, ngồi ở Căntin nhà ga - tôi ghi lại " khoảnh khắc " đã qua . Và tựhỏi lòng- sao mình lại như thế nầy ? . Tôi vẫn còn có HUẾ của mình mà.Qua những cuộc gọi , qua những tin nhắn-lòng mình vẫn ấm áp lắm mà . Tôi thật sự chẳng hiểu mình. Các bạn ơi , ai hiểu tôi ? ." Nẻo ta về còn mấy kẻ Tri âm ?. "
RẰM THÁNG GIÊNG năm TRÂU VÀNG 2009.
CẢM XÚC ĐI QUA.
Em yêu anh bằng trái tim tuổi thơ .
Ngoan ngoãn đến cùng ngơ ngác .
Em yêu anh bằng trái tim người đàn bà tan nát .
Mất mát nhiều dè dặt vuốt ve .
Em tự mình thiêu đốt dưới hè.
Tự tê tái khi thu se sắt .
Và khi anh rời xa .
Và khi em không còn yêu anh nữa .
Trái tim em vỡ òa .
.....
|
|
lmm Moderator
Ngày tham gia: 16 8 2008 Số bài: 5900
|
Gửi: Hai 2 09, 2009 6:49 am Tiêu đề: |
|
|
Nè bà già kể chuyện của tui ơi,
Sau đi đọc bài của bà mới biết TN nói đúng quá!!! Hai đưá lo lắng, làm gì cũng không được, TN nói, M ơi, những lời mình nói nó sẽ nghi chép và 100 năm sau lập lại y chang mi à!!!!
Đúng quá N ơi, bà già kể chuyện không thiếu 1 chữ! M hỏi "Mi đi đâu?" chờ 1 tí, hỏi tiếp "Mi đi đâu" chờ 1 tí nữa không nghe trả lời, rồi hỏi tiếp "Mi đi đâu!!!" HA HA HA...
Thái ơi, bạn bè là vậy đó, thương yêu, lo lắng và đùm bọc lẫn nhau. Sáng nay M cũng gọi gia đình một người bạn của mình, có má đang nằm bệnh viện, ba má bạn thì cũng giống ba má mình, có phải không các bạn?
Có gì chúng ta hãy giúp nhau, có chuyện lớn thì làm nhỏ lại, nhỏ thêm nữa cho tới lúc nào nhỏ quá sẽ tan bay trong mây khói ....
Thương các bạn nhiều.
_________________ |
|