Trường Trung Học Sao Mai Đà Nẵng
Đăng Nhập Đăng ký Trợ giúp Thành viên Tìm kiếm Trường Trung Học Sao Mai Đà Nẵng

Lời thơ ý niệm nói lên nỗi lòng.

 
Gửi bài mới   Trả lời chủ đề này    Trường Trung Học Sao Mai Đà Nẵng » Văn , Truyện /Sáng Tác
Xem chủ đề cũ hơn :: Xem chủ đề mới hơn  
Tác giả Thông điệp
Nguyen Ngoc Hai
Moderator
Moderator


Ngày tham gia: 10 9 2009
Số bài: 1789
Đến từ: Viet Nam

Bài gửiGửi: Năm 7 25, 2019 10:18 am    Tiêu đề: Lời thơ ý niệm nói lên nỗi lòng. Trả lời với trích dẫn nội dung bài viết này

Bài Cảm nhận về Tuyển tập Thơ Vó Ngựa Cùn Không Hí Được Nỗi Đau của nhà thơ SM.QuýLộcĐại

Lời thơ ý niệm nói lên nỗi lòng.

Trước hết, chúng tôi với những con người cầm bút, xin được kính gửi đến sư huynh SM QuýLộcĐại một lời cảm ơn chân thành nhất ! và cũng xin được kính chúc cho một trong những Cây đại thụ Thi ca của trường SaoMai nói riêng. Cũng như Nhóm Thi ca Xuân Lộc nói chung với một lời chúc chân tình là mong anh luôn cứ thả hồn vào biển trời thi ca và sẽ còn cho ra đời trong nay mai những tác phẩm tuyệt tác hơn nữa !

Có thể nói với con người của sư huynh QuýLộcĐại, một người con của miền Trung thân yêu luôn chân chất nơi miền thôn dã Đại Hiệp, Đại Lộc – Quảng Nam… là một Cựu Học sinh SaoMai với chúng tôi… nhưng rồi thời thế - thế thời – thời phải thế ! Anh đã giã từ vùng quê nhà Đại Lộc để về với vùng đất đỏ Xuân Lộc này. . . Có lẽ  cái từ “Lộc” luôn gắn liền trong anh với cả một đời người… Từ nơi chôn nhau cắt rốn vùng Đại Lộc-Quảng nam, rồi cho đến Vùng đất lành Xuân Lộc này… cũng như với bút danh Quý Lộc Đại…để rồi ngày hôm nay tên tuổi của người sư huynh Quý Lộc Đại đã gắn liền với những vần thơ mà đứa con tinh thần đầu lòng của anh vào ngày 21/07/2019 vừa qua đã được hình thành ra đời – góp phần cho làng thi ca vùng Xuân Lộc này thêm được một nét son !

Với Tuyển tập thi ca: Vó Ngựa Cùn Không Hí Được Nỗi Đau – mà chúng tôi nhận diện qua 121 thi phẩm của nhà thơ QuýLộcĐại đã cho phát hành rộng rãi trong xã hội, nhất là với Nhóm Thi ca Xuân Lộc này – có lẽ cũng đã nói lên với “chính mình” được một nỗi lòng mà nhà thơ QLĐ đã từng trăn trở !!! Cái trăn trở của một con người với một nội tâm sống trong đời với một nỗi lòng… chính nhà thơ cũng đang muốn bày tỏ lên những trang giấy ! cái nội tâm Sống cho mình và cho đời, cái hồn nhiên và tính chất lãng mạn hình như nói lên được nỗi niềm của người con quê nhà khi xa xứ ? Có thể nói cái trăn trở, trong cái niềm riêng với những thi ca mà nhà thơ đang muốn nói… Chúng tôi khi nhìn lại với Lời Mở đầu mà chúng tôi gọi đó là Lời Ngõ, nhà thơ QuýLộcĐại đã có với một niềm trăn trở khi đề cập đến vùng quê nhà năm xưa Đại Lộc ???

“Sau 1975, từ Huyện Đại Lộc, Quảng Nam, tôi tìm về Huyện Xuân Lộc, Đồng Nai, xếp chiếc áo cũ vào ngăn ký ức, mặc chiếc áo nông dân mới, vỡ đất ươm trồng, gieo cấy một vườn cây và cầm bút cày ở một vườn thơ. Một đời người, một vườn cây, một vườn thơ, thấm đẫm mồ hôi, nước mắt và cả máu. . . . . . .”
(Trích: phần mở đầu trong Lời Vắn Tình Dài – trang 4)

Thì có lẽ chúng ta cũng đã thấy được niềm tâm tư của nhà thơ có muộn màng lắm không ? một khi nhà thơ đã nói lên như thế ! Chúng ta vẫn cứ thấy “Niềm hạnh phúc” của bất cứ ai một khi cái kết quả của chính mình đã được mỹ mãn… Cái mỹ mãn và thành đạt trong sự toại nguyện mà mình đã nghĩ trước ! Với nhà thơ QLĐ của chúng ta hôm nay, có lẽ theo chúng tôi nghĩ: đó chính là nỗi vui mừng khôn xiết và niềm tự hào của chính mình… khi phần cuối trong “Lời Vắn Tình Dài” của anh QLĐ cũng đã bày tỏ:

“. . . . . . .Rất trân trọng tình cảm quý báu của Người, con cháu, bằng hữu đã đọc trước bản thảo, chia sẻ, góp ý, động viên và hỗ trợ [i]Vó ngựa Cùn Không Hí được Nỗi Đau ra mắt người yêu thơ.
Xin nhận ở nơi tôi một lời cảm ơn chân thành và kính chúc những ân nhân của tôi dồi dào sức khỏe, vạn sự an lành. [/i]
Đồng Nai, 27.05.2019
QUÝ LỘC ĐẠI .”

(Trích: phần mở đầu trong Lời Vắn Tình Dài – trang 4)

Chính vì thế, khi chúng tôi được cầm trên tay cuốn tập thơ của nhà thơ SM. QuýLộcĐại, chúng tôi cũng đã có những niềm cảm xúc cũng như khi chúng tôi tham dự trong các buổi Tiệc Thơ, Ra mắt phát hành, cũng như các buổi giao lưu, hoặc được chuyện trò (phỏng vấn) với các nhà thơ, các Hội Nhóm Thi ca mà chúng tôi đã từng gặp gỡ… Nhưng hôm nay tại vùng đất Xuân Lộc – miền đất đỏ trù phú với cây trái, vùng đất lành đã thu hút rất nhiều với những người con miền Trung nói riêng và những người con đất Việt tứ phương khi hội tụ về đây, có lẽ đã làm cho vùng đất miền Đông này đã trù phú từ cây ngọt trái lành cho đến cái trù phú của cái tình người trong thơ văn như thế đấy !

[img]<a href=[/img]" />[img]<a href=[/img]" />
Nhà thơ SM. Quý Lộc Đại. (CHS SM - Nguyễn Văn Bảy-  nk 1966-67)
------------------
Với tổng số 121 thi phẩm trong Tuyển tập hôm nay… cũng như bài Cảm xúc mà chúng tôi đã đăng tải ngay sau khi về tới Saigon hoa lệ và đã có nói: Cái nắng mùa hạ miền đất đỏ Long Khánh như chưa nói lên hộ một mùa hè oi bức và nóng. . . nhưng sẽ cũng đủ nói lên một cái tình nồng ấm của những vị khách quý đã tham dự trong buổi Ra Mắt này. . . Lướt qua một lần với Tập thi tuyển… có phải vì chúng tôi là “những người con của nhà Mẹ SaoMai” hay không ? hay chúng tôi liên tưởng đến phần mộ của Đức Cố Giuse-Maria đang yên nghỉ ngàn thu tại chính nơi diễn ra sự kiện này cũng khoảng 1km… để chúng tôi nhớ lại bao ký ức của ngày xưa khi còn là những cô cậu học trò ? Hay nhà thơ QLĐ đang muốn gợi nhớ và trở về một quá khứ ngọt ngào ?

Với 4 thi phẩm mà nhà thơ QLĐ đã “Tặng riêng cho người áo trắng Sao Mai” – chợt nhiên chúng tôi cũng đã có nhiều suy nghĩ và một sự lắng đọng trong tâm với kỷ niệm ngày xưa… cho dẫu là nhà thơ QuýLộcĐại cũng như hai sư tỷ và một sư huynh là CHS của trường SaoMai – cũng như có nhiều nhà thơ Xuân Lộc  khác trong buổi ra Mắt này, thì chúng tôi cũng đã có những cảm xúc và nhiều suy nghĩ… Nhà thơ QLĐ và quý sư huynh sư tỷ thuộc lớp đàn anh – khóa 65-66; còn chúng tôi chỉ là những lớp hậu thế (12A27172) mà thôi… Nhưng với hôm nay đều cũng là những người con của nhà Mẹ SaoMai này !!! – nếu ngày xưa nhà thơ cứ còn đứng nhìn những người Em đã ra đi… để rồi hôm nay phải viết lại với chính mình những nỗi niềm tâm tư ấy… Không biết  “ai đó” khi đi rồi có còn nhớ cái nắng ngày xưa nơi sân trường hay bên Cổ Viện Chàm ! Nhưng ngày Em đi thì đã: xóa trắng tuổi hồng (đau quá), Chiều nghiêng bóng lẻ, Mờ trăng sương phủ, Rã rời cung nhớ phím đàn trùng khơi. . . Thì có thể một lúc nào đó, nơi miền đất Bảo Hòa Xuân Lộc này, nhà thơ QuýLộcĐại đang nhìn về cho phương trời phía Bắc xa xăm kia để mà nhớ…. ???

Em đi xóa trắng tuổi hồng
Chiều nghiêng lẻ bóng hờn dòng Bạch giang
Em đi gửi lại ngỡ ngàng
Mờ trăng sương phủ chân hoang Viện Chàm
Em đi mây tím trời lam
Rã rời cung nhớ phím đàn trùng khơi
Em đi thăm thẳm cuối trời
Phùn mưa lành lạnh tình chơi vơi tình
. . . . . . . . . .. . . ..

(Em Đi – tặng người áo trắng SaoMai – QLĐ)

Nếu cứ còn mãi đứng nhìn về cho cái phương Bắc xa xôi kia, hay những đêm buồn nơi miền đất ngoại thành của thị trấn Long Khánh này – nhà thơ SM. QLĐ đã phải bày tỏ tâm tư của mình với những mùa trăng đã đi qua… thì một ngày nào đó (của hôm nay) cái dĩ vãng ấy hầu như chưa thể nhạt nhòa đi được trong tâm thức của tác giả… Chúng tôi cũng đã suy nghĩ “rất nhiều” về cái chủ đề: Vó Ngựa Cùn Không Hí. . . . của nhà thơ QLĐ với một ý nghĩ trăn trở này ??? Nếu chú Ngựa Đời của nhà thơ đã chùng chân và mỏi vó thì có lẽ tiếng Hí của chú Ngựa này đã CHƯA nói hộ được niềm đau trong đời của bất cứ con người thi văn nào ! Chính tiếng Hí của Ngựa ấy đã không còn đủ sức để hứa hẹn với đời một chiếc lá rơi, một lần hò hẹn, một tiếng chảy êm đềm của dòng sông ? Có khi nào với một phần đời nào đó – chính tác giả đã đóng ra một bộ phim đời nói lên tất cả những ký ức của chính mình… Không biết “cái ngày xưa ấy” nhà thơ QLĐ của chúng ta có còn đứng nơi Vườn hoa Công viên ngay trước trường cũ để nhìn về phía bên cổng nữ ??? Ở đây chúng tôi không muốn nói nhìn về cho ai – suy nghĩ cái gì – nhưng chỉ biết là: Người về nuối chút tàn phai – Từng cơn phố nhỏ gót hài lãng quên… Thì chúng ta sẽ thấy một khi nhà thơ của chúng ta đã “tặng riêng” cho người áo trắng Sao Mai một nỗi niềm tâm tư của chính mình….

Khi nói về ngôi trường cũ Sao Mai, thì đã có rất nhiều nhà thơ SM mà chúng tôi đã được diện kiến và gặp gỡ, cũng như đã có nhiều bài viết, những cuộc hội ngộ và trò chuyện (phỏng vấn) để rồi mới thấy được cái nỗi niềm, cái tâm tư của mỗi con người khi nhớ về ngày tháng cũ là như thế ! Và chính nhà thơ QLĐ của chúng ta hôm nay – đã nằm trong phạm trù ấy. . . .

Người về tìm lại xa xôi
Lang thang Cổ Viện nhớ thời vàng son
Người về trường cũ không còn
Sao Mai mất dấu hỏi lòng vì ai
Người về nuối chút tàn phai
Từng cơn phố nhỏ gót hài lãng quên
Dòng đời chiếc lá lênh đênh
Chiều hôm cầm chút nhớ quên gởi nàng
Xuân tàn cho chí thu sang
Sao Mai còn ấm một trang tình buồn
. . . . . . . . . .. . . ..

(Ngậm Khúc Người Về– tặng người áo trắng SaoMai – QLĐ)

Với một nhà thơ nào cũng thế, chắc chắn phải được gói  gọn trong từng câu chữ theo niêm luật của thơ ca… Có những thi phẩm trong Tuyển tập – khi chúng tôi nhận thấy thì nếu với một thi phẩm chỉ có bốn, sáu, hoặc tám câu… thì chúng tôi đã biết đó chính là những nỗi niềm mà nhà thơ nào cũng muốn nói lên tất cả ! Với QuýLộcĐại của chúng ta hôm nay, một sư huynh, như chúng tôi đã dám nói là một trong những Cây Đại thụ thơ ca của Sao Mai nói riêng… chắc chắn cũng đang ở trong cái phạm vi ấy mà thôi. Khi tiếng Ngựa Hí của nhà thơ đã cất vang lên trong đời… cho dù nó có nhỏ nhoi và chưa đủ sức để lan tỏa trên vùng trời rộng lớn… thì có lẽ tại miền đất đỏ này, tiếng vang của nhà thơ QuýLộcĐại cũng đã có một nét son để tô thắm thêm cho đời anh và ngay cả những vần thơ mà anh đã cho Ra Mắt hôm nay !

Nếu Người về hỏi đá ngàn năm – Rêu xanh tuế nguyệt lặng câm đứng chờ…  thì cái tình và cái nghĩa có còn như Diễm Xưa và mưa cứ bay bay trên tầng tháp của TrịnhCôngSơn hay không ? Thì hôm nay cái “Tuổi Đá” của một tác giả QuýLộcĐại của chúng ta đã có lời hỏi về cho một loài đá buồn mà cứ mãi còn gọi tên ! Nếu “Rêu xanh tuế nguyệt” cứ mãi còn rong rêu theo thời gian, cho mái tóc “kẻ đợi chờ” cứ còn sẫm màu thời gian thì câu trả lời chỉ còn có ánh trăng cứ mãi nhìn về cho chàng hay sao ?

Nếu ngày xưa mưa vẫn cứ mưa bay mà TrịnhCôngSơn viết  về cho người chị Ngô Thị Bích Diễm với hạt mưa bay trên kinh thành cổ đất thần kinh… thì có lẽ tác giả QuýLộcĐại của chúng ta cứ mãi còn một câu hỏi với loài đá ngàn năm – và câu trả lời chỉ có thời gian với rong rêu mà thôi ??? Rồi có một đôi khi ai đó có về lại chốn xưa – chắc là chỉ còn là giấc mơ thôi sao ? Vậy thì rong rêu, thời gian và những tuế nguyệt cớ sao còn mãi với tác giả Vó Ngựa Cùn. . . . để rồi hôm nay khi đã gần xong hết một đời rồi – và chỉ có phiến đá buồn nhìn tác giả và trả lời ??  Nếu chúng tôi cứ mãi mơ về cho một ngày qua rồi, và hôm nay tiếng Hí của Ngựa Đời với tác giả QuýLộcĐại sao cứ còn mãi vang lên trong khi chân đã chùng, cánh đã mỏi, và tóc đã đổi màu ? Vậy thì câu trả lời của tác giả đã được một thời gian trả lời trong một lặng buồn của kiếp người rồi đấy !

Mưa vẫn còn bay, Phiến đá vẫn còn, và Diễm xưa của ai đó cứ còn mãi trong thời gian với rêu phong. Người – thì đã về trong bóng huyền mơ, vậy thì khi hoàng hôn đã buông – một đời người sắp qua đi… Không biết nhà thơ QuýLộcĐại của chúng ta đã thấy được câu trả lời trong những hạt mưa trên tầng tháp hay chưa ? Nhưng ở đây chúng tôi nhận thấy câu trả lời ở phần cuối trong thi phẩm ngắn này rồi !

Người về hỏi đá ngàn năm
Rêu xanh tuế nguyệt lặng câm đứng chờ
Người về hỏi bóng huyền mơ
Còn bao nhiêu tuổi… bên bờ tri âm

(Hỏi Đá Ngàn Năm – QLĐ)

Nếu tuổi thơ ngày xưa đã qua với tác giả QuýLộcĐại trên những cồn cát tại vùng quê nghèo chân chất Đại Hiệp, Đại Lộc này thì cái thời thơ ấu kia có khi nào tác giả QLĐ của chúng ta sẽ nghĩ về thời gian hơn năm mươi năm sau đó anh đã bay về chốn nào ? – cái miền quê vùng hạ lưu của miền xứ Quảng của nhà thơ cũng như nhiều nhà thơ SaoMai khác… thì tác giả QLĐ của chúng ta vẫn còn đó những ký ức và rất nhiều kỷ niệm, nếu nói về những nhà thơ SM như Nguyễn Vân Thiên, Lê Lộc, hay những nhà thơ nữ như Hoài Thơ, Vệ Anh… thì con người tác giả QLĐ của chúng ta cũng sẽ cùng chung một câu nói là: Hình như còn lại bơ vơ – Ngàn cơn sóng vỗ tàn mơ… đâu về !

Cuối cùng – thì cái thời gian, cái rong rêu của cuộc đời – sao cứ mãi còn đeo bám với những nhà thơ xứ Quảng của chúng ta như thế, cứ để cho cõi lòng phải tàn phai theo ngày tháng, nhưng ngày tháng cứ mãi vô tình và êm trôi… làm cho bao con người thi ca phải ngóng chờ trong cái rong rêu như thế không biết ? Nếu chiếc bóng hoàng hôn cứ mãi trải dài trên một đời người… thì tất cả những nhà thơ của chúng ta sẽ còn cứ mãi ngắm nhìn cho những hạt mưa bay như thế mà thôi… mà mưa càng nặng – càng lâu thì những sợi rong rêu cứ còn mãi rêu phong như thế  ! Nếu nắng chiều cứ mãi xâm lấn hồn ai trong thơ ca, thì cái đau truyền kiếp cũng cứ vẫn mãi còn đau đớn trong cái thời gian của sự đợi chờ - mà cái đợi chờ ấy sao mà cứ mãi. . . .

Xa xăm cuối bến đợi chờ
Mình ta với bóng dệt thơ và hồn
Ngã dài chiếc bóng hoàng hôn
Cung buồn biển nhớ lên cồn cát trơ
Hình như ! còn lại bơ vơ
Ngàn cơn sóng vỗ tàn mơ… đâu về
Nắng chiều đột kích cơn mê
Vòng đau truyền kiếp nhiêu khê một đời

(Hình Như – QLĐ)

Với những địa danh xứ Quảng như Điện Bàn, Thăng Bình, Trà My, Núi Thành, Phước Sơn, Tiên Phước, Hiệp Đức, Nông Sơn. . . . thì có lẽ cái miền quê Đại Hiệp, Đại Lộc của tác giả QuýLộcĐại  mang nhiều vẻ chân chất của một miền quê nghèo nơi xứ Quảng này – Từ nơi Gò Chàm, Mương Kết, Thạch Bì, Trầm Thủy, Cồn Kho, Cây Khế… và còn nhiều nơi khác mà tuổi thơ của tác giả đã đi qua… thì cái NHỚ của QuýLộcĐại đã nói hộ lên cho nhiều người của miền xứ Quảng thân yêu vậy !

Không biết ngày xưa ấy, cái thuở còn thơ ấy, những cánh diều của nhà thơ QuýLộcĐại bây giờ có no gió trên những cánh đồng ấy hay không, hay con sông Hoài, sông Thu… có còn êm xuôi mà dòng thời gian cứ mãi lặng thầm trôi đi – với cái tuổi chưa biết buồn của những ngày tháng cũ… mà có ai ngờ đâu được sau mấy mươi niên dài thăm thẳm, nhà thơ QLĐ của chúng ta hôm nay ngồi lại nơi vùng đất Bảo Hòa Xuân Lộc này để cứ nhớ mãi… Có lẽ ai ai cũng thế mà thôi – chúng tôi đây cũng vậy ! Chắc chắn là những người con đồng hương như chúng ta sao mà cứ mãi với hình bóng quê nhà  với một cái nhìn trìu mến và thân yêu như thế không biết ?

Ôi nhớ quá ! như một lời than vãn với cuộc đời của một kiếp người, tiếng than từ cõi lòng mình và kêu lên với thời gian hôm nay, không biết có ai đó trong mơ trả lời giùm hộ cho những người con xứ Quảng của chúng tôi… Cùng với cái NHỚ của QuýLộcĐại, cho đến những cái chân chất mang hương vị của quê nhà như bánh khô, bánh tổ, đường đen… hoặc khói lam chiều nghi ngút trong những mái nghèo đơn sơ của quên nhà thân yêu ấy ! giờ đây chúng tôi chỉ biết nói hộ giùm cho anh QLĐ cũng như với bao nhà thơ xứ Quảng: Nhớ thương một mảnh đất hiền – Ra đi đành đoạn bỏ miền xa xăm !

Đêm cuối năm
Chìm sâu trong nỗi nhớ
Nhớ giáo đường
Nhớ đình miễu con đò
Nhớ Gò Chàm, nhớ Mương Kết, Thạch Bì
Nhớ Trầm Thủy, Nhớ Cồn Kho, Cây Khế
Nhớ Tiên Tổ
Nhớ mẹ cha anh chị
Mộ lạnh buồn… thiếu vắng nén hương xuân
Ôi nhớ quá
Nhớ người thân bạn bè
Nhớ bánh khô, bánh tổ, đường đen
Nhớ mái nghèo nghi ngút khói hương đèn
Nghe cha kể những tiền nhân dũng khí.
. . . . . . . . . .. . . ..

(NHỚ – QLĐ)

Như chúng tôi đã nói: Bây giờ không những với tác giả QLĐ mà với những nhà thơ xứ Quảng khác trên những miền đất khách… chắc chắn một lúc nào đó khi nhìn lại khoảng thời gian của đời mình, thì chắc chắn cũng phải xót xa và cay đắng mà thôi – Người ơi có NHỚ thì về - Chớ đừng lời nói nhưng quên đường về ! Cái quê hương, cái cố xứ hầu như đã nằm sâu vào trong tâm thức của con người miền Trung thân yêu này… ở đây không phải chúng tôi đã tham dự buổi ra Mắt Tuyển tập Vó Ngựa. . . . của tác giả QuýLộcĐại để rồi chúng tôi viết về cho miền Trung thân yêu của chúng tôi mà thôi… mà cứ trong mỗi lần tham dự với những buổi Ra Mắt như thế ngay cả tại Saigon, chúng tôi vẫn cùng có những ý nghĩ với những con người thi ca như thế - nhưng đặc biệt vơi những con người miền Trung hiếu học và mến khách như thế này, thì chúng tôi tự nhiên cảm thấy gần gũi hơn chút xíu ! thân mật hơn chút nữa, và quen biết với những danh tài như thế hơn nữa….

Có lẽ một lúc nào đó, nơi hiên nhà, nơi quán trọ, nơi hội quán nào đó, nhà thơ QLĐ nói riêng và quý nhà thơ danh nhân nói riêng … cũng phải nhớ về cho mình một quãng đời, một phần đời trong một kiếp người như thế để rồi mơ màng với một câu hỏi: Rêu phong nay đã phủ đầy – Hỏi ai còn nhớ như vầy hay không? – Một câu hỏi trong muôn vàn câu hỏi mà không những chỉ có những con người thi ca mà thôi – ngay cả những người khác – đều cùng có một ý nghĩ như thế trong những hoài niệm của chính mình vậy !

Trao nhau chi những muộn phiền
Ngày hao nước mắt đêm miên dạ sầu
Trao nhau chi những sương cầu
Cúi đầu thương tóc một màu trắng hoa

(Không Đề – QLĐ)

Nếu trong thi phẩm Không Đề của tác giả QuýLộcĐại đã có câu: Ngày hao nước mắt đêm miên dạ sầu ! … thì chăc chắn cuộc đời của chính tác giả cũng đã ít nhất một lần khi nhìn về một “ai đó” đã từng lên xe hoa !

Nếu trong thi phẩm “Về Đâu” của tác giả QLĐ đã nói lên hộ một cuộc tình cho ai đó – khi đã “lỡ hẹn” với một người đã theo chim sáo sang sông ! thì chính cái nỗi lòng đó – nhà thơ của chúng ta cũng đã than trách nhiều về cho một câu chuyện tình đã phải gãy gánh Nữa Chừng Xuân của một đời người !!! Cái than trách và sự tiếc nuối như chính lòng mình đã ân hận và tự hỏi: Sao anh không hỏi những ngày còn Xuân – bây giờ em đã có chồng – như chim vào lồng như cá cắn câu . . . và có lẽ ngày xưa chính nhà thơ Nguyễn Bính cũng đã tự than trách mình như thế - khi mà ông đã nhìn về cho người con gái Hồng Loan lên xe hoa về bên ấy !

Hôm nay, có lẽ tác giả QuýLộcĐại của chúng ta cũng đã một lần (chỉ một lần thôi) khi nhìn về “người con gái nào đó ngày xưa ấy” phải dứt tình lặng lẽ lên thuyền hoa mà sang sông !

Từ em thay áo sang sông
Quên bờ quên bến quên hồng thiệp xuân
Từ em đành đoạn giao buông
Bướm hoa đổi sắc … chớp nguồn biển xưa
Còn đâu ngày tháng đong đưa
Còn đâu chân sáo sáng trưa đi về
Tưởng rằng đẹp tựa pha lê
Đâu ngờ trăm mảnh cát ê ẩm hồn
Sách đèn bút mực héo hon
Bảng danh treo ngược đâu còn gì đâu
Ném đời theo gió biển sâu
Nghe cơn sóng vỗ về đâu… đâu về.

(Về đâu – QLĐ)

Cũng vậy, nếu thi phẩm Về Đâu của tác giả QLĐ đã có: Sách đèn bút mực héo hon – Bảng danh treo ngược đâu còn gì đâu ! – Một khi sóng đời đã trải ngang và rẽ lối để rồi mỗi người đôi ngã thì cuộc tình cũng đã rời rã và tàn phai ! Nếu một khi rớt Tú tài anh đi trung sĩ, Em ở nhà làm thi sĩ hồn thơ ! – Một khi người trai hùng còn nhìn lại: Anh sẽ đến bằng tâm hồn không lửa đạn, Trong những giờ khói thuốc đẫm suy tư ! Có phải chăng quyển sách, nghiên mực với một thời dùi mài kinh sử  của một con người biết bao nhiêu hoa mộng trong cuộc đời – để một ngày rồi phải bước ra đời với những hoài bão nhưng chưa thành !  câu chuyện tình yêu từ cái thời khi còn trên ghế nhà trường, để rồi ngày mai ấy sẽ đôi ngã phôi pha ? Mộng ước nào rồi cũng qua đi và tàn phai, nhưng lòng người có còn như rêu phong với thời gian ? Có lẽ với tác giả QLĐ khi đã thốt lên với một hồn thơ thì ông đã trải dài lòng mình với những tâm tư của riêng mình ?  Cuộc sinh ly bao phủ những hững hờ - Em đừng hỏi, đừng tra… cũng đừng gạn ! Thôi thì đành lòng như thế đi… cuộc đời rồi cũng gần như phôi pha rồi – để rồi mấy mươi năm sau mỗi con người khi tóc đã hoa râm muối tiêu – khi hoài niệm về một dĩ vãng đã xa vời vào quá khứ, thử hỏi có còn ai nhìn nhau với những nụ cười “làm duyên” nữa hay không? Lúc ấy có còn cái e lệ thầm trao nhau trong ánh mắt nữa hay không ?

Và có thể nói – thi phẩm nữa mà tác giả đã trao tặng về “người áo trắng SaoMai” này – hình như “Bà ấy bây giờ trong mộng ảo – Cứ hẹn rồi sao không đến để em nhìn – Cho dẫu ngồi đó anh lặng thinh – Thoáng xa xưa cứ ùa về không nói được.”

. . . . . . . . . .. . . ..
Anh muốn đến để thêm tình thắm thiết
Chuyện đơn phương trước diện những vần thơ
Cuộc sinh ly bao phủ những hững hờ
Em đừng hỏi, đừng tra… cũng đừng gạn
Anh sẽ đến bằng tâm hồn không lửa đạn
Trong những giờ khói thuốc đẫm suy tư
Anh đến anh bằng tất cả chối từ
Dù đã lỡ thương thầm… rồi không đến

(Đến để rồi không đến – tặng người áo trắng SaoMai – QLĐ)

Một lần nào đó trong đời, có khi nào người tác giả QuýLộcĐại của chúng ta trải dài câu chuyện tình trên một đoạn đường – Than ôi câu chuyện tình ấy không có hoa thơm cỏ lạ ở hai bên vệ đường, mà chỉ toàn là những đau xót, chia ly và phủ phàng ?  Nếu lửa tình ngày xưa của tác giả đã cháy sạm theo tiếng thở dài – thì nỗi lòng của chính tác giả cũng đã Đau thật nhiều áo cũ rách bạc phai ? Một khi đã lỡ một chuyến đò – tại sao ngày xưa Anh không nói – để hôm nay phải lỡ mất chuyến đò sang ? Nếu con sông Thu cứ trôi hoài trôi mãi không ngừng lại thì chiều nào đó ngày xưa, bến Hàn giang đâu còn những ngọn gió lùa khẽ qua mái tóc ai ? Một khi câu chuyện tình mà ai đó đã kịp ngõ – thì hôm nay đâu có thể thiêu đốt tình đời qua khói thuốc ?

Nếu một Ngậm Khúc Tình Buồn xuất hiện trong tuyển thi tập: Vó Ngựa Cùn … này – thì chúng tôi đã cảm nhận được đó là một niềm xót xa của nhà thơ trong một lúc nào đó của đời mình ! Bạc trắng mái hồn đau hơn bữa trước - Vàng lá thu quằn quại tiễn điêu tàn… Và cái xót xa nào – cái điêu tàn nào cũng như niềm đau nào rồi cũng qua đi thôi… để đời mình còn có những phút chốc tịnh an của cõi lòng… Vì nếu có tịnh an, tâm bình – thì chính tác giả QLĐ mới nhận ra được Vó Ngựa đã Cùn…. ngày hôm nay vậy !

Phơi áo tình trên dây phơi gai kẽm
Đau thật nhiều áo cũ rách bạc phai
Lửa tình ơi ! Cháy sạm tiếng thở dài
và thiêu đốt đời tình qua khói thuốc
Bạc trắng mái hồn đau hơn bữa trước
Vàng lá thu quằn quại tiễn điêu tàn
Lỡ mất rồi ! đâu còn nữa đò sang
Đêm lạnh quá bẽ bàng giăng tháp nhớ
. . . . . . . . . .. . . ..

(Ngậm Khúc Tình Buồn 2 – QLĐ)

Chúng tôi, cũng như tất cả mọi người vẫn còn nhớ với tình khúc Hận Đồ bàn của tác giả Xuân Tiên, đã nói lên niềm uất hận của một chế độ, một thể chế và của cả một dân tộc – nhưng hôm nay với cá nhân của tác giả QuýLộcĐại, có lẽ cái niềm uất hận nhỏ nhoi với câu chuyện lòng của chính mình, mà để cho tác giả đã gọi Quách thành xưa hoang phế - Chén rượu chiều không lấp bể chơi vơi… Tại sao chúng tôi lại đưa ra niềm đau của thành Đồ bàn với câu chuyện lòng của tác giả QLĐ ở đây ? Bởi vì đó là niềm uất hận buồn lòng … hai cái buồn một lớn và một nhỏ, một bên là của một dân tộc, một bên là của một con người… ở đây với cái niềm đau thì cũng như nhau, nhưng cái đau của tác giả thi phẩm “Người đi rồi” – thì có lẽ đó là nỗi đau này tác giả đã trải lòng mình qua những vần thơ mà chúng tôi nhận thấy rất xót xa ! Trăng chiều xanh xao quá – Vòng cô đơn tẩm liệm cửa linh hồn – chiếc lá nào tình nguyện xuống mộ chôn ? – và có lẽ chúng tôi cũng nhận thấy: Nỗi buồn loang tỏa khắp nơi nơi ! – Chùng nỗi nhớ chong đèn quên giấc ngủ ! . . . .

Có lẽ chính với cái tựa đề của Tuyển Thi tập: Vó Ngựa Cùn Không Hí Được Nỗi Đau của tác giả QuýLộcĐại đã trăn trở và chọn lựa để đặt tên cho đứa con tinh thần của mình, chắc là biết bao nhiều niềm trăn trở qua bao tháng ngày… để cho cái hồn thơ của tác giả được đúng với ý nghĩa của một quãng đời người của chính anh vậy !

Người đi rồi !
Quách thành xưa hoang phế
Chén rượu chiều không lấp bể chơi vơi
Nỗi buồn lên loang tỏa khắp nơi nơi
Chùng nỗi nhớ chong đèn quên giấc ngủ

Người đi rồi !
Trăng chiều xanh xao quá
Vòng cô đơn tẩm liệm cửa linh hồn
Chiếc lá nào tình nguyện xuống mộ chôn
Gầy xác bướm một thời dĩ vãng
. . . . . . . . . .. . . ..

(Người đi rồi – QLĐ)

Cho dẫu tác giả là một người con của miền Trung thân yêu, nhưng không biết vì sự sinh nhai, hay một chút nào đó người thi khách đã phiêu lưu giang hồ trên đường đời để đi tận về miền Tây sông nước – Có khi nào Tình anh miền Trung và duyên em miền Tây hay không ? Từ chốn núi rừng với những đồi hoa sim… có khi nào tác giả đã nhớ về cho một màu hoa tím xưa đi vào thi ca và tình khúc và có khi nào chàng trai trẻ miền Trung đưa màu tím ấy về miền sông nước để trao về cho một tình em cứ còn mãi đong đưa ? Nếu sông nước miền Tây cứ chảy hoài để đi vào biển lớn, có khi nào rửa sạch trong lòng tác giả với những hồn thơ của màu tím hoa sim miền Trung kia ? Hay là chàng thi sĩ miền Đại Lộc lại đưa những trái sim tím buồn về miền Tây và rao bán với một tình duyên cho một người em gái của ngày xưa ? Bến Ninh Kiều, sông Vàm Cống, nhìn trăng Mỹ Thuận, ngược dòng sông Hậu để tìm về bến xưa ? Rồi những chiều về trên sông nước. nhìn cô lái đò năm xưa đang thướt tha trong từng tay lái , khua con gợn sóng không vỗ vào mạn thuyền, mà chàng cứ mãi ung dung nhâm nhi vài ba chén tiêu sầu, đêm về còn cứ ngắm trăng xuôi miền sông Hậu ?  Nếu ngày ấy trăng miền Tây đã quyến rũ chàng lãng tử thi nhân của miền Trung kia, thì ngày nay trong câu hò nên thơ ngày ấy… chàng đã nên duyên tơ hồng hay không ?

Em về sóng vỗ thuyền nan nhỏ
Để kịp tối nay kết hồn thơ
Trăng khuya sao vẫn còn chờ
Để người em nhỏ dệt  thơ cho vần

(NNH)

Nếu ngày xưa Duyên Trung tình Tây, thì chàng vẫn còn nhớ về khi trăng lặn, để ngày mai kịp chợ sớm Mỏ Cày mua lại mớ trầu cau … ba đồng một mớ trầu cau – sao anh không hỏi những ngày còn xuân… Ngày ấy – đôi ta vẫn còn xuân, nếu trăng khuya đã lặn thì chàng nhớ ngày mai cho kịp chợ sớm nơi Mỏ Cày để mua về những lá trầu, trái cau xanh ! Miếng trầu cũng là đầu câu chuyện cho chàng trai xứ Quảng xa xôi kia… nhưng rồi cái chuyện tình duyên ấy có được vẹn toàn trong sợi dây tơ hồng do bà Nguyệt kết lại với ông Tơ hay không nữa ?

Bến Ninh Kiều ! thuyền xưa còn ghé lại
Cho ta xin lỗi hẹn kiếp thương hồ
Dẫu chẳng thành cũng trăm giấc chiêm bao
Nay Vàm Cống, mai ngắm trăng Mỹ Thuận.
Rồi ngược dòng cô em cầm tay lái
Anh tiêu ngao vài chén thả hồn bay
Mờ sáng mai mình kịp chợ Mỏ Cày
Quà của mẹ, nhớ mua trầu cau em nhé
. . . . . . . . . .. . . ..

(Thương hồ – QLĐ)

Với cái vùng đất Đại Hiệp, Đại Lộc, xứ Quảng đã có được những cái nắng hè như bao nhiều miền quê nghèo chân chất khác của xứ Quảng, để rồi từ đây – những thế hệ nối tiếp đi qua với những con người làm nên lịch sử như những vị anh hùng, những danh nhân, và những cánh hoa làm tươi sáng nên văn học dân tộc, thì ngày hôm nay có lẽ tác giả QuýLộcĐại cũng phải tự hào cho một trong những người con của miền Trung này… Nếu LỘC là cái hương xạ tự nhiên của vùng đất Đại Lộc, Thì LỘC cũng là con chim én tạo ra mùa Xuân tại miền đất đỏ Xuân Lộc này trong nhũng tháng ngày dài qua đi mà những người con miền Trung vào đây lập nghiệp… Để rồi hôm nay nhà thơ Quý LỘC Đại của chúng ta đã làm nên một nét son rạng ngời cho lĩnh vực thi ca của người con miền Trung này ! nhất là Hội Nhóm thi ca vùng Xuân Lộc này vậy !

Nếu những ước mơ ngày xưa ai đó đã gọi thầm tên một người đã thương, thì không những cái thời gian qua đi, cái rêu phong vô ngần – quãng đời của một lữ khách đa tình được viết lên cho những vần thơ và vần thơ ấy đang tỏa sáng trong cái nắng hạ về… thì đó chính là một ước mơ nho nhỏ của những con người cầm bút đa tình như chúng tôi và bè bạn  !

Nếu những giọt sương khuya còn đẫm ướt trên vùng đất Bảo Hòa ngày nào, thì những áng mây chiều sẽ còn nhè nhẹ buông rơi chưa chịu bay về khuất sau ngọn núi Chứa Chan hay sau đỉnh Mây Tào cứ vẫn còn chờ đợi như một nàng thơ ! Nếu ánh trăng miền đất Bảo Hòa đêm nào đó với trời quang mây tạnh, có lẽ tiếng hú đầu ngọn gió trên đỉnh Chứa Chan cứ tìm về trên chùa Tháp Gia Lào trong những đêm cô tịch chỉ còn tiếng mõ khuya phát ra từ cái Đình cổ trên ấy ? Nếu những trận mưa rào từ Bảo Hòa đi qua miền Bảo Định rồi lên tới Bảo Chánh và đi qua hướng Định Quán, Phương Lâm mà người em gái sao cứ còn đi hoài trong mưa như còn xót xa cho một đoạn tình cuối để ngày mai còn kịp lên xe hoa !

Trời Xuân Lộc đang chất chứa với những tình người của người con miền Đại Lộc xa xăm kia… để rồi hôm nay cái nắng cái gió của một mùa hạ đang dần trôi… khác xa với mùa hạ năm 2015 tại Tân Bình Saigon trong buổi Ra Mắt một tập thi tuyển của nhiều tác giả, và trong hai mùa hạ ấy – chúng tôi những con người cầm bút và cứ còn mãi bay đi để ca ngợi về cho những người con đất Việt trong làng thi ca vậy đấy…. Nếu Đà nẵng – cái nôi tình người và cứ còn mãi chất chứa với những người con SaoMai nói riêng và những danh nhân thơ ca xứ Quảng miền Trung nói chung, thì hồn thơ ấy hay còn những hồn thơ đang được tỏa sáng, chính trong đó hôm nay cũng có tác giả QuýLộcĐại ! Nếu vùng trời đất đỏ miền Xuân Lộc… nơi đang ôm chặt thân xác của Đức Cố Giuse-Maria thì chắc chắn một nén hương của nhà thơ QuýLộcĐại, một trong những người con SaoMai cũng đã về đây để thắp lên cho Đức Cố một lời nguyện xin –

Có lẽ với thi phẩm Hão Huyền này, một thi phẩm ngắn nhưng trong đó chứa đựng rất nhiều với những cõi lòng của tác giả QLĐ khi chiều về - ngồi nơi thềm hiên mà nhìn về cho khoảng trời xa nào đó để mà nhớ… nhưng cái NHỚ hôm nay của tác giả chắc có lẽ cũng đã mãn nguyện với một đời của chính mình rồi !

Bơ vơ hồn lạc mây chiều
Bay theo ảo mộng cánh diều sáo ngân
Dáng em mờ ảo tà vân
Hồn anh dài dại theo chân hão huyền

(Hão huyền – QLĐ)

Vẫn còn nhiều thi phẩm khác nữa trong số 121 thi phẩm của tác giả, nhưng chúng tôi không thể đưa hết lên đây trong bài viết Cảm nhận này, chúng tôi sẽ còn hẹn lại với quý độc giả trong một dịp khác…

[img]<a href=[/img]" />[img]<a href=[/img]" />

[img]<a href=[/img]" />[img]<a href=[/img]" />

Cuối tập Thi tuyển này chúng tôi còn nhận thấy 3 thi phẩm của nhà thơ QuýLộcĐại cũng đã được các nhạc sĩ phổ thành nhạc - đó là:
- Dạ Khúc Buồn - Thơ Quý Lộc Đại / Nhạc: Trần Văn Đào
- Gởi cho Em - Thơ Quý Lộc Đại / Nhạc: Như Đỗ
- Thương đau - Thơ Quý Lộc Đại / Nhạc: Như Đỗ

[img]<a href=[/img]" />[img]<a href=[/img]" />
****************************
Một khi chúng tôi được hân hạnh diện kiến với tập Thi Tuyển: Vó Ngựa Cùn Không Hí Được Nỗi Đau của tác giả QuýLộcĐại đã chính thức xuất bản trong cuộc hội ngộ vào một ngày mùa hạ 21/07/2019 tại Vùng đất đỏ Long Khánh – dưới sự chứng kiến thân thiện của nhiều quý vị và anh chị em thân quen – cũng như sự có mặt của nhiều người thân trong gia đình của tác giả QuýLộcĐại… chúng tôi cảm nhận được đó là một niềm vui vô bờ của một con người QLĐ ngày hôm nay !

Nếu ngày xưa – cuộc tình nào đó đã đi qua trong đời của tác giả, thì có ai ngờ đâu thời gian hơn năm mươi năm về sau đã có một hoài ức đi vào dấu ấn của lòng người như hôm nay – Vó Ngựa cũng đã Cùn – cho dẫu tiếng Hí hôm nay không còn như ngày nào của một thời trai trẻ - nhưng cho dù  hôm nay Không Hí Được Nỗi Đau… nhưng ngần ấy cũng đã làm cho tên tuổi nhà thơ SM. QuýLộcĐại cũng đủ niềm tỏa sáng trong giới thi ca này… nếu cái nỗi đau này mà tác giả cứ hoài niệm trong lòng mình vào những lúc hoàng lam như thế này  thì có lẽ câu chuyện lòng ngày xưa ấy – bây giờ cũng đã đi vào một cõi tàn tro rồi… Vì thế mà Vó Ngựa ngày hôm nay tuy đã Cùn với tháng ngày rêu phong mà thôi và đã Không Hí Được Nỗi Đau, không thể che lấp đi được cái rêu phong của hôm nay… Nhưng dẫu sao chúng tôi còn nhớ ngày vui hôm ấy, một ngày rất hạnh phúc của nhà thơ QuýLộcĐại với đứa con tinh thần của mình, có thể nói đó là một cuốn phim đời đang “trình chiếu” cho nhiều bè bạn thấy được chính cái rêu phong của cuộc đời nhà thơ đã có những nỗi niềm và trăn trở như thế đấy !

Đường về Saigon vẫn còn xa lắm ! chiều hôm ấy cho dẫu cơn mưa chiều chợt đến với chúng tôi, dù không nặng hạt cho mấy, nhưng chắc cũng đủ cho chúng tôi cảm nhận được cái nỗi lòng ngày xưa của ai đó như đang trải dài trên một con đường trước mặt… để chúng tôi nhìn thấy rõ Hội Nhóm thơ ca Xuân Lộc đang “vươn mình” trong những hạt mưa và tự nhiên chúng tôi cũng thầm vui lây… bởi vì chúng tôi đều là những người con miền Trung và hiện nay cũng là những người con của Xuân Lộc vậy !

Lời cuối cho bài viết Cảm nhận hôm nay – chúng tôi chỉ còn biết kính chúc cho Hội thơ ca Xuân Lộc của chúng ta ngày càng có những nét son thắm khác – và tự vươn mình nâng cao hơn, nhằm làm thêm cho đời thêm đẹp hơn. Chân thành kính  chúc nhà thơ QuýLộcĐại nói riêng và Hội Thi ca Xuân Lộc (của chúng ta) nói chung. sẽ luôn mãi tô thắm cuộc đời này nhiều hơn nữa !

NguyenNgocHai
(Saigon tháng 7/2019)
___________________

Xin giới thiệu một vài hình ảnh về ngày Hội ngộ Ra Mắt tuyển tập thơ của nhà thơ SM QuýLộcĐại


[img]<a href=[/img]" />[img]<a href=[/img]" />

[img]<a href=[/img]" />[img]<a href=[/img]" />

[img]<a href=[/img]" />[img]<a href=[/img]" />


[img]<a href=[/img]" />[img]<a href=[/img]" />

[img]<a href=[/img]" />[img]<a href=[/img]" />

[img]<a href=[/img]" />[img]<a href=[/img]" />

[img]<a href=[/img]" />[img]<a href=[/img]" />

[img]<a href=[/img]" />[img]<a href=[/img]" />


Về Đầu Trang
Xem lý lịch thành viên Gửi tin nhắn Gửi email Địa chỉ AIM
Trình bày bài viết theo thời gian:   
Gửi bài mới   Trả lời chủ đề này    Trường Trung Học Sao Mai Đà Nẵng » Văn , Truyện /Sáng Tác Thời gian được tính theo giờ EST (U.S./Canada)
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 
Chuyển đến 
Bạn không có quyền gửi bài viết
Bạn không có quyền trả lời bài viết
Bạn không có quyền sửa chữa bài viết của bạn
Bạn không có quyền xóa bài viết của bạn
Bạn không có quyền tham gia bầu chọn


Powered by SaoMaiDaNang © Nho'm SaoMai DaNang
Designed for SaoMaiDanang - Nam cuoi cung cua truong SAO MAI