MỘNG MỊ...
ta không nghĩ... tình suốt đời như lá
ngọt xuân lành hồng tụ nét môi ngoan
ta lẻo đẻo ôm nỗi buồn trăn trở
ngày tháng đi qua tình mãi xuân tràn
con sóng mặn bởi trời xui biển mặn
như vị môi ngòn ngọt thủa thương người
như cơn mê sáng bừng thân lận đận
nhạc ru hồn xiêu vẹo nốt trêu ngươi
ngày đã dậy nỗi buồn từ sâu thẳm
lung linh thơm như đóa ngọc lan tình
thương tóc búi thủa câu thơ mới chớm
đời an nhiên trên vai ấm điêu linh
chiều gió tạt qua hiên đời mỏi mệt
trối trăn lời chia biệt với ngàn sau
chiều trở gió tháng mười buồn thê thiết
hồn ta bơi trên ký ức nhiệm mầu
ta không nghĩ...tình suốt đời như lá
xanh bốn mùa đánh thức những xưa sau
vàng vọt đợi tiếng thời gian trở dạ
đưa ta về một cõi của riêng nhau.
ĐƯA TA VỀ MỘNG MỊ...LÁ...TÌNH ĐAU!
DaoLamo
_________________
Lá trúc che nghiêng vành nón đợi
Ai về? Thắt dải luạ trăm năm