Trường Trung Học Sao Mai Đà Nẵng
Đăng Nhập Đăng ký Trợ giúp Thành viên Tìm kiếm Trường Trung Học Sao Mai Đà Nẵng

HoaPham- Luyến lưu cứ mãi tình đời trăm năm

 
Gửi bài mới   Trả lời chủ đề này    Trường Trung Học Sao Mai Đà Nẵng » Văn , Truyện /Sáng Tác
Xem chủ đề cũ hơn :: Xem chủ đề mới hơn  
Tác giả Thông điệp
Nguyen Ngoc Hai
Moderator
Moderator


Ngày tham gia: 10 9 2009
Số bài: 1789
Đến từ: Viet Nam

Bài gửiGửi: Sáu Tháng 5 19, 2017 3:32 am    Tiêu đề: HoaPham- Luyến lưu cứ mãi tình đời trăm năm Trả lời với trích dẫn nội dung bài viết này

Bài Cảm nhận về cho một hồn thơ:

Phạm Hoa- Luyến lưu cứ mãi tình đời trăm năm.

Nếu hôm nay chúng tôi bất chợt ngước nhìn về cho một vài thi phẩm của một hồn thơ Phạm Thị Hoa – có lẽ với một vài thi phẩm khiêm tốn mà chúng tôi bắt gặp trên trang cộng đồng FaceBook… qua những hình ảnh lưu dấu kỷ niệm cho một cuộc đời mô phạm như chúng tôi ngày xưa… thì ngần ấy thi phẩm trong làng thi ca của địa phương Xuân Hòa này – có lẽ chúng tôi cũng lại nhớ về cho những thi nhân như Tuấn Lợi, Đông Thiện và Kim Chung… Nhưng hôm nay chúng tôi bắt gặp lại một hồn thơ khác của một môi trường học đường – đó là một cô giáo –

[img]<a href=[/img]" />
  Hồn thơ Fb Hoa Phạm – GV Phạm Thị Hoa

Khác với thi nữ Hồ Tịnh Văn (một nhà giáo tại Biên Hòa) hay với thi nữ Giai Kỳ Phạm Thị Thanh Thủy (Bác sĩ Giảng viên Trường Trung Cấp Y tế Miền Nam – SG) hay với thi nữ Minh Nguyệt (Đà nẵng) cũng như còn với nhiều nhà thơ khác mà chúng tôi đã được diện kiến và đã viết bài Cảm nhận – Hôm nay có lẽ với một con người của Hoa Phạm – Phạm Thị Hoa – người Giáo viên tại Xuân Lộc mà nơi tận chốn hoa đèn thành đô này – chúng tôi vô tình bắt gặp được… có lẽ cũng đã làm cho chúng tôi phải chút nào đó nhiều nghĩ suy… nhưng không phải vì thế mà trên một mảnh đất của nhạc sĩ Trần Thiện Thanh đã cất lên với những lời ca: . . . Rừng lá xanh – xanh cây phủ đường đi, thành phố sau lưng ôm mộng ước gì, tôi là người đi chinh chiến dài lâu – nên mộng ước đầu nghe như đã chìm sâu. . . . thì hôm nay một hồn thơ khác nữa đang ủ chìm dưới những tán lá xanh kia – khi “mặt trời thức dậy” để rồi chúng ta thấy được trên bục giảng ấy – hình như vẫn còn đâu đó những lời thơ mà có lẽ tâm hồn người thi nữ giáo viên ấy một lúc nào đó nhìn về phía xa xa – không biết đỉnh Mây Tào hay dòng sông Gia Ui cứ mãi cuồn cuộn trôi trong tiếng lặng thầm của cái nắng cái gió ban trưa hay chiều về hoàng hôn ???

Với một lứa tuổi đời đã đi vào trung niên – cô giáo Hoa Phạm có lẽ cũng đã tích lũy cho đời mình với những tâm tư sầu lắng nhất của con người – có thể với thi phầm Không Đề này – Hoa Phạm cũng như bao nhiêu hồn thơ khác mà tôi đã bắt gặp, chắc cũng làm cho người đọc một chút gì đó xuyến xao ? nhưng với chúng tôi – cũng phải có một chút cảm xúc về cho một đời người – với một số tuổi đã đi qua hơn một nữa thế kỷ trong một đời – chắc ai ai cũng có cho mình một cái nhìn trong những cái nhìn, nhìn đời và nhìn về cho cuộc sống – có lẽ cơm áo gạo tiền cũng đã lặng lẽ trôi qua bên vệ đường cuộc sống – để cho những ý tưởng hồn thơ tuôn chảy như một dòng suối… Nếu nhìn lại đời người như một giấc chiêm bao để còn lại được những gì ? thì thi phẩm Không Đề của Hoa Phạm có lẽ sẽ cho chúng ta còn thấy được cái tủi khổ, cái nghề nghiệp, cái hời hợt, cái nắng cái gió và sương nắng mưa dầm, có khi trời quang mây tạnh để rồi người thi nhân cảm thấy cho mìnhmột chút thong dong nào đó. .. . có lẽ cũng như quý thi nữ HồTịnhVăn, ThanhThủy, MinhNguyệt, MinhMộng, CungQuảng, NgòGaiPTH, Hạ Nguyên hay người mà chúng tôi cũng vừa gặp gỡ là thi nữ SM Kim Tuyến…. ở đây có lẽ hồn thơ Hoa Phạm cũng đã có một cái nhìn phiếm diện về cho một thi phẩm Không Đề của mình… để rồi – chúng tôi lại nhận thấy – Hồn thơ sao quá mặn mà – Dòng đời thì vẫn cứ là buông trôi. . . và có lẽ chính vì thế mà cái nhìn của Hoa Phạm chắc cũng giống như quý hồn thơ khác, đề cùng có chung một quan niệm như vậy – và có thể đó là một ý niệm và chiều hướng chung của một cá nhân nào đó – mà có đôi khi ngay cả chúng tôi cũng cảm thấy như vậy. . .

28/4/2017
Ngoài năm mươi tuổi thì đã sao?
Đời người như giấc chiêm bao được gì?
Tuổi thơ tủi khổ ai bì?
Ngoài năm mươi tuổi có khi tuyệt vời.
Chồng con, nghề nghiệp ổn rồi
Nhẩm đi, tính lại đã hời hơn xưa.
Cho dù sương gió nắng mưa
Trời quang, mây tạnh, nắng vừa đẹp trong.
Tự cho mình chút thong dong
Kẻo mai hối tiếc rằng không.......

(Không đề - Phạm Thị Hoa)

Với những lần trước, khi chúng tôi tiếp xúc và viết về cho một nhà thơ hoặc một văn nhân nào đó… thì chúng tôi phải lướt xem qua một vài thi phẩm hay một đoạn văn nào đó của “chính tác giả đó” để lấy cho mình những chút Cảm nhận trong tư duy, có khi chúng tôi phải hòa mình vào cho những vần thơ đó, để có một cái nhìn tổng quan về cho con  người đó hoặc ngay chính lời thơ đó – có lẽ chúng tôi cũng còn nhớ với những bài viết khoảng trên dưới hàng trăm bài đã thực hiện về cho những con người tạm gọi là thần tượng và thân thiết thơ văn trong nhóm thơ ca tại thành phố này, hoặc tại các tỉnh thành khác mà chúng tôi hân hạnh được diện kiến, hội ngộ và gặp mặt – chúng tôi đều có những cái cảm nhận đều như thế . . .

Chúng tôi chợt nhớ về cho một số những bài trong loạt bài mà chúng tôi cũng đã đăng lên 4 trang WebSite và hai Tạp chí Làng Văn hải ngoại – có lẽ chỉ nêu ra đây một phần nào bài viết với những ngày xưa mà chúng tôi đã thực hiện, đó là :

- Một chút tình ca: bài viết đầu tiên sau ngày 13/9/2009; để cảm nhận về cho chuỗi ngày hiện tại với những người con SaoMai với thưở ban đầu lưu luyến
- Lắng đọng một thời với những hồn thơ SaoMai: để cảm nhận về cho làng thơ SaoMai sau bao tháng ngày còn lưu lạc chưa về kịp.
- Câu chuyện tình qua những vần thơ: bài viết về cho nữ kiếm khách TieuThu với câu chuyện tình qua những đường gươm tuyệt mệnh.
- Còn mãi những thu sầu: nỗi niềm cảm xúc khi được chiêm ngắm qua hồn thơ của MinhMong.
- Nữ nhân HaNguyen với bài cảm nhận: Cảm xúc qua hồn thơ HaNguyen
- Nữ nhân NgoGai (PTH) với loạt bài Vấn vương một hồn thơ. và với bài: Hoàng hôn chưa tắt hẵn.
- Nữ nhân XuanLien với loạt bài: XuanLien-Lá mùa thu còn mãi rơi.
- NguyenVanThien với loạt bài Còn mãi nỗi vấn vương.
- Với LeHuong qua bài cảm nhận: Trầm hương còn tỏa bay
- Một cõi đi về qua thi ca – bài cảm xúc về cho thi nhân SM Hồn Thy BùiThôngĐinh
- Một thoáng với người con SM CungQuang qua loạt bài: Hồn thơ cùng với tiếng mưa rơi
- Tưởng nhớ thầy cô – những người đưa đò với loạt bài: Nhớ về thầy qua những vần thơ
- Một thoáng mơ về… qua hồn thơ của ShSM PhanXuanSinh…
 ( và còn rất nhiều bài viết khác...)

Nếu thi phẩm “Bến Mơ” sau đây mà cả thi phẩm chỉ có vỏn vẹn bốn câu thơ – thì có lẽ trong một chút ý tưởng bất chợt của cô giáo Hoa Phạm, thì có lẽ chúng tôi thiết nghĩ đó là một cái nhìn thoáng qua và bất chợt – có một lần khi tham dự buổi Ra Mắt với một Tuyển Tập thi ca của Nhóm thơ Ca TS.TVV, thì hôm ấy trời Sài thành mưa lớn, rất lớn, bên khung cửa kính của Nhà hàng Coffee Bar Tino ở đường LBB quận Bình Tân, có vài người đã nhìn xuống đường để chứng giám cho những dòn nước chảy trên một con đường, và cô ấy đã thốt lên – nhìn nó như một dòng sông đời cứ trôi đi và chảy hoài anh nhỉ ! – chúng tôi chỉ biết nhìn lại cô thi nữ ấy và cười cười. .. . Còn hôm nay – khi chúng tôi nhìn qua bốn câu thơ, nhưng đó cũng là một thi phẩm của cô Hoa Phạm mà cô đã mạnh dạn gửi gấm lên đây, để rồi chúng tôi nhìn thấy – nhưng đó chỉ là một cái Bến Mơ mà thôi… cũng giống như hôm nào đó qua rồi – một người thi nữ khi nhìn ra ngoài đường và chứng kiến những dòng nước chảy – cho dẫu chỉ là trời mưa, một cơn mưa trần thế trong muôn vàn cơn mưa của cuộc sống này đã làm cho lòng người thi nữ kia phải có cái giấc mơ là chứng kiến cái dòng đời trôi chảy – thì ở đây cái Bến Mơ của tác giả Hoa Phạm có lẽ là khi đang ở nhà – hay đang còn trên bục giảng nơi lớp học để cô nhìn ra ngoài sân thấy được những dòng nước chảy… Cho dẫu cơn mơ ấy – ai mà biết được tác giả đang mơ những gì – giữa cõi trần này cô đã mơ và thấy được những giấc mơ hoa hay không – hay là chỉ với những trận mưa mang về những sầu buồn và đớn đau ?  Nhưng rồi . . .. . Về, về thôi em hỡi – Đây chỉ là bến mơ. . .  một lúc nào đó – và chúng ta còn nhìn thấy được câu slogan cuối cùng là - tức cảnh sinh tình - . . . Thế mới biết cái mơ mộng, cái ước muốn của bất cứ một hồn thơ nào cũng có một cái nhìn phiếm diện, trữ tình, và đầy tính lãng mạn như thế .

Thi phẩm Bến Mơ của tác giả Hoa Phạm – có lẽ sẽ không giống như với thi phẩm Tỉnh Giấc Mơ Đời của thi nhân Victor Nguyễn – mà chúng tôi sẽ mượn lại một đoạn sau đây:

. . . . . . . .. . . . . . .
Nếu thi phẩm Tỉnh Giấc Mơ Đời - mà chính anh Victor viết lên phía sau bước chân trên đường phố nào đó với những ánh đèn hoa phố thị khi đêm về - thì anh đã nghĩ gì cho những thân phận con người đang còn nhiều khắc khoải và lo âu cho phần đời còn lại của họ ? Có lẽ sẽ còn nhiều – và còn nhiều ý nghĩ trong cái tư duy của anh về một câu chuyện của lòng mà chỉ có con người đồng cảm mới thấu hiểu được – một bên là con người với một cây viết, còn bên kia trong những ánh đèn mờ với những thân phận đang bị buông trôi với một tương lai vô định mờ mờ ảo ảo – tất cả sự việc – cũng như người con gái Lệ Khanh mà chúng tôi đã gặp gỡ ngày nào – nhưng không biết giờ này – khi chúng tôi đang viết về cho con người đa cảm Victor Nguyễn – thì những mảnh đời ấy có còn mãi những suy tư cứ mãi dằn vặt cho mình hay không – hay là cứ mãi buông trôi theo dòng thời gian với những ngày dài hoang lạc khi còn chút nhan sắc còn lại nào đó – và những cuộc tình vội vã ấy – có còn làm cho những người em nhìn thấy ngày mai sẽ như thế nào hay không ???

Ngoài cái tình yêu tha nhân – thì tình yêu đồng loại của thi nhân – có lẽ chắc cũng đã chan hòa trên tất cả mọi khía cạnh của cuộc đời hôm nay như thế - Có lẽ với phần cuối của Tỉnh Giấc Mơ Đời của thi nhân Victor, cũng còn là một lời nói chân tình, một lời khuyên, và có khi cũng là một lời tâm sự để nhắn nhủ về cho những thân phận còn mãi mê đắm trong khoảng trời mờ ảo như thế - nhưng liệu có mấy ai sẽ còn nghe được tiếng vọng khúc của tình sầu nghìn xưa của sự chân thật con người thi nhân của chúng ta

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
[i]Ngỡ như quên cảnh dãi dầu.
Ngựa xe xiêm áo nhuốm màu vinh hoa.
Ai hay vóc ngọc thân ngà.
Bụi trần vương lấy phong ba phủ đời.
Đêm tàn lệ đắng tuôn rơi.
Tủi thân kỹ nữ chơi vơi lạc loài.

Men sầu tê buốt đôi môi.
Ái ân đổi chác rã rời xác thân.
Trơ trơ dáng liễu vô thần.
Phong lưu lãng tử dần dần bỏ quên.

Đường về lặng lẻ buồn tênh.
Trăng tà chiếc bóng chênh vênh cuộc đời.
Thương thay một mảnh hồn rơi.
Em ơi tỉnh giấc mơ đời đi em.

(TỈNH GIẤC MƠ ĐỜI – Victor Nguyễn)
**** 03/4/2016 ****[/i]

Cho nên chúng tôi chỉ xin phép cụ thể được nêu ra với một thi phẩm của nhà thơ Victor để không phải chúng ta xếp loại ở đây… mà chúng tôi chỉ xin được phép nêu ra để chúng ta nhận thấy từ một cái MƠ của một ai đó, cho chúng ta thấy rằng MƠ – đó là một bản tính của bất cứ con gười nào cũng thế - mà có lẽ tác giả Hoa Phạm cũng không thể nằm ngoài lý do đó. . .

Bến mơ
Tình anh xa bến đỗ
Sao em mãi đợi chờ
Về, về thôi em hỡi
Đấy chỉ là bến mơ

P-Hoa  (Tức cảnh sinh tình)

Nếu một lần nào đó chúng ta đã từng nghe một sáng tác của TrinhCôngSơn trong hai tình khúc liên kết – đó là Cát bụi Tình xa với giọng ca Khánh Ly – hay một lần nào đó với giọng ca truyền cảm thu hút lòng người Triệu Mỹ Ngân.. . có lẽ ai ai cũng biết phận mình là Cát bụi – nhưng hôm nay ở đây thi phẩm “Chỉ Là hạt Bụi” của tác giả Hoa Phạm dường như không phải nói lên một phận đời như vậy… hạt bụi của tác giả chỉ nói lên chỉ là một hạt bụi trần trong muôn vàn hạt bụi. . . và có lẽ một khi nào đó, hạt bụi trắng tinh của dòng chữ viết trên bảng từ một viên phấn đã làm cho mái tóc cô bạc trắng muối sương hay trải qua những tháng năm cuộc đời trong cái sự nghiệp “trồng người của cô hay không - ở đây Hoa Phạm đã cho chúng ta thấy những hạt bụi của cô khi rơi xuống, hoặc cứ còn bay mãi chu du vào miền xa xôi nào đó . . . có lẽ một đời đi hoang của những hạt bụi kia có bị tác động bởi vào những cơn gió ?

Trong suốt cả thi phẩm "Chỉ Là Hạt Bụi" mà chúng tôi xem qua cũng như nhiều thi phẩm khác mà chúng tôi đã có những suy nghĩ – thì tác giả muốn nói lên những hạt bụi trần đời trongmột bản ngã vô ưu nào đó – Chúng tôi chợt nhìn lại bài viết: Qua đi một cõi phù vân –  ( http://runglathap.forumvi.net/t869-topic ) với một thi phẩm triết lý sống của Thượng Tọa Thích Tánh Tuệ - thì hầu như đã cho chúng ta nhận biết đó là một cõi trần đời mà trong Triết lý Nhà Phật, hầu như đó là một giới răn khuyên bảo cho chúng ta nhận thấy chỉ là những hạt bụi vô mình trong cõi đời này mà thôi…

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Ta không đợi những gì hoàn hảo
Vì chính mình đã trọn vẹn gì đâu
Chỉ xin thắp trong tim hoài ngọn nến
Cầu soi đường dẫn lối đến an nhiên

                       . . . . . . Thích Tánh Tuệ

Còn hôm nay cái hạt bụi của tác giả Hoa Phạm là những hạt bụi thực thể - hữu hình và hiện hữu như là những minh chứng vật thể bản ngã cho cuộc đời này, một tố chất mà con người ai ai cũng được nhìn thấy – và ngộ ra – nó sẽ khác với những hạt bụi của TrinhCôngSơn – khác với hạt bụi của Triệu Mỹ Ngân đã hát – mà ở đây tác giả Hoa Phạm đã ví như đó là một thực thể hiện hữu trong tầm mắt của tất cả chúng ta mà thôi. . Hạt bụi hay là một hạt cát, trong thơ ca hiện hữu chứ không còn là một tro bụi của vô hình, nhưng đó cũng là một phần của triết lý hiện sinh mà tác giả Hoa Phạm muốn gửi gấm lên tình đời trong một cái ngộ nhận thực thể của chính mình, nếu hạt bụi ấy là một thực thể - thì cứ bay mãi bay hoài như những bụi phấn mà chính cô Hoa Phạm đã tạo ra từ một tấm bảng để cố gắng truyền thụ cho một lớp người hậu duệ, thì  làm sao mà có bên đỗ nếu không vương vào tóc ai đó, nếu giữa khoảng trời bao la mà gặp phải giông tố bão bùng thì nó sẽ còn bay mãi, bay hoài… trong thơ ca – nó sẽ như những áng mây bay hoài bay mãi trong vô tận, không biết đi về đâu . . . và nó sẽ không thể tan loãng theo thời gian được, một khi tác giả này đã muốn “nhân cách hóa” để cho nó được tan ra – như nỗi buồn của quý nhà thơ cho vơi bớt đi nỗi sầu… Nhưng không thể nào được – và rồi các hạt bụi đó khi chưa tìm ra bến đỗ - thì nó cứ bay hoài và bay mãi… Thơ ca chưa được mấy vần – sao lòng cứ muốn bay vào ngẫn ngơ – lời thơ rồi lại lời thơ – Tận cùng đi mãi nắng thưa bên thềm. . ..

CHỈ LÀ HẠT BỤI
Hình như là hạt cát
Tìm sa mạc mênh mông
Nó gặp nhiều bão giông
Cát cũng tan thành bụi
Hình như là hạt bụi
Lơ lửng giữa không trung
Tất cả thấy mông lung
Không tìm ra bến đỗ
Hình, hình như giông tố
Khắp vũ trụ bao la
Hạt bụi muốn tan ra
Bay xa, bay xa mãi....

(.....P-H....)

[img]<a href=[/img]" />[img]<a href=[/img]" />

Cũng như thế - nếu một lần nào đó có ai đã nghe tình khúc Trầu Ơi với giọng ca Quang Linh để thấy cái lỡ của một người con gái. . . Nhưng Trầu Ơi của nhạc sĩ Thế Hiển đã được Quang Linh diễn tả thì đó là thân phận của một cô thôn nữ đến tuồi cập kê đấy thôi. Còn ở đây ngọn trầu, trái cau của Hoa Phạm tác giả đã muốn nói lên một cảnh yên bình nơi làng quê nghèo nào đó – không biết cái vườn trầu nơi Xuân Hòa nào đó mà tác giả Hoa Phạm đã nhìn thấy và nghĩ về thân phận của một kiếp tình nào đó hay không… Có lẽ “người con gái” trong thi phẩm trầu này đã bỏ làng đi về nơi đâu xa lắm – mà vườn trầu không ai chăm sóc nữa, ngoại già rồi không tưới được. . . không hiểu lá trầu xưa khi “người con gái” ấy chưa đi về nơi xa thì còn xanh mướt và mặn mà sức sống như người con gái ấy…. Để bây giờ có lẽ sau cái giờ phút Sang Ngang kia thì “người con gái” ấy không ngỡ rằng vườn trầu còn lại nơi quê cũ chỉ còn là vườn trầu không người chăm sóc mà thôi…  Nếu chúng ta đã từng nghe những bản tình ca như: Lá diêu bông – Sao em nỡ vội lấy chồng – Xin đừng trách Đa Đa. . . thì có lẽ chúng ta – người đọc mới thấy đươc cái Vườn trầu không người chăm sóc của tác giả Hoa Phạm là thế ! ?

Những lá trầu cay mà ngày nào “người trai hàng xóm” qua xin về để nhuộm lấy chiếc áo vá năm xưa, hay đôi thúng trầu mà người xưa cặp lấy ngang hông đem ra chợ để cho người đời mua về mà “làm đầu câu chuyện” – trầu xanh ngày ấy – có lẽ đến đây chúng tôi sẽ không muốn nói chi cho nhiều về một lá trầu xanh ngày xưa – mà chỉ xin quý độc giả nghe lại bài hát Trầu Ơi ( https://www.youtube.com/watch?v=jnbqPumlAM4 ) sẽ do giọng ca Quang Linh trình bày – để chúng ta mới thấy được hết ý nghĩa của chiếc lá trầu xanh ngày xưa khi “người con gái” ấy còn ở nhà quê cũ. ..  hoặc là quý độc giả sẽ nghe lại một tình khúc khác ( https://www.youtube.com/watch?v=S9M2tRWiviA ) để ‘người con gái” ấy chưa thể nói lên được nỗi niềm của mình – mà chúng ta chỉ nghe chính Quang Linh nói mà thôi. .. . Còn ở đây thì Trầu Ơi của tác giả Hoa Phạm hình như cho chúng ta thấy được cái nỗi niềm đó qua thi phẩm Trầu xanh – mà có lẽ cô đã trao tặng về cho Hà Vương nào đó – không biết cô gái Vương Hà nào đó đã đi về nhà chồng khi nào – để lời nhắn nhủ vô tư của một tác giả cho một hồn thơ đã phải mượn lời nói như vậy ???

Tặng Hà Vương
Cau chẳng hái để trái vàng rụng xuống.
La trầu khô ngoại không tưới nhiều ngày.
Vắng bóng ngoại cây trong vườn hiu quạnh.
Cành khẳng khiu trơ trụi lá héo tan.
Cửa trước đóng im lìm ổ khóa lạnh.
Ngoại đâu rồi cafe sữa mỗi sáng mai.
Dắt xe ra đi làm không thấy ngoại.
Thương ngoại nhiều con thơ thần cả sáng nay.

P. HOA.

Có lẽ khi chúng tôi đang viết về cho bài cảm nhận riêng tư của chúng tôi về cho người giáo viên Hoa Phạm đang có tâm hồn thi nhân với những nỗi niềm tư lự của mình, thì không biết giờ này – nơi cái phương trời ngày xưa của nhạc sĩ Trần Thiện Thanh – cô giáo Phạm Thị Hoa có còn chong đèn để thực hiện với những trang giáo án cuối cùng của năm học hay không – có khi cô đang ngồi mà nhớ về cho một tháng ngày, một đời người đã và đang đứng trên bục giảng, để cho những bụi phấn cứ may bay bay và lan tỏa -
. . . . . . . . . . . .

Khi nói đến mùa hè, có lẽ ở đây chúng ta cũng đã biết bao nhiêu là những người em thế hệ sẽ nghĩ đến mùa hè tạm biệt như thế nào – nhưng ở đây, chúng tôi với bài viết này chỉ đề cập đến cho những con người với một thời say đắm đã qua… Cho dẫu thời gian qua đi và sẽ không bao giờ trở lại để cho chúng ta có được một lần, nhưng với những đoạn hồi ức – những dòng lưu bút ngày xưa mà hôm nay chúng ta nhìn lại – nhưng tại sao lại có một sự đồng cảm vô thường như thế… ở những đầu nỗi nhớ - thì những con người thi nhân này lại cùng đồng cảm một với sắc màu – chúng tôi cứ tạm gọi là màu hoa phượng, phải chăng - ở những đầu nỗi nhớ ấy – mỗi khi hạ về thì sự đồng cảm ấy lại được sự đánh thức – và đánh thức từ chính những con tim – khi khúc ca mùa hè chưa được cất lên, khi âm thanh dạo khúc đầu của bản tình ca mùa hè chưa kết đoạn… thì ai ai cũng khoác cho mình một cái màu đỏ thắm, cái sắc màu của mùa hè, cái màu của tạm biệt, và có lẽ cái màu của nhung nhớ, chính vì vậy mà một áo trắng của chị ÁnhTuyết, một đỏ sắc hoa của Thi nữ Bs Giai Kỳ ThanhThủy, một đỏ hồng chưa tàn phai của MinhNguyệt, hay là một sắc đỏ tươi của người giáo viên thi nữ xứ Nghệ HôTinhVăn… hay là sắc màu đỏ thắm nhưng có cái tính chân chất buồn của con người HồngThy, và với cả DiễmTrang, hoặc với một MC TrinhBichTrang…. Thì bản hợp tấu Khúc Ca Mùa hạ – mà hôm nay chúng tôi lại nói về cho một còn người của Hoa Phạm – thì cứ vẫn mãi còn ngân vang. Vang lên như át cả tiếng ve gọi hè… Để rồi hồn ai cứ mãi còn nức nở nhỏ lệ - khóc thương cho một người đi… mà Người ơi ! Sao anh đi khi hè chưa chợt đến – Màu đỏ hồng đếm bước nhịp trong tim – Rồi hè sang – thì người còn đi mãi – Dấu biết đường cứ mãi vào thiên thu…

Một mùa hạ nữa – với những hồn thi nữ, cũng với những dòng lưu ký – Hồi ức của một thời đã qua… Hôm nay tất cả chợt nhìn lại… thương thay và tiếc nhớ…

Nguyễn Ngoc Hải
Khúc ca vào hạ….
___________________________

[img]<a href=[/img]" />
 NNH trò chuyện với Giáo viên Hoa Phạm …..

Xin được giới thiệu cuộc trò chuyện mini của tác giả với Hoa Phạm qua hệ thống VideoViber….

NNH: Xin được hân hạnh chào cô giáo Hoa Phạm, cô có thể cho chúng tôi tiếp chuyện với cô có được không thưa cô ?
Cô Hoa Phạm: Vâng kính chào anh NNH, chúng tôi rất hân hạnh được chuyện trò cùng anh !

NNH: Xin phép cô - có thể cho chúng tôi được biết là những thi phẩm này cô mới vừa sáng tác ?
Cô Hoa Phạm: Vâng – ngồi buồn chút xíu – tôi đã làm xong lâu rồi đó chứ anh, anh thấy thế nào !

NNH: Có lẽ khi cô sáng tác bài thơ này và hiện giờ cô đang có một tâm trạng  ?
Cô Hoa Phạm: Dạ - thì cũng nhớ về viễn vông đâu đó đó anh (cười) – nên nảy sinh ý tưởng và cho ra một vài bài nho nhỏ vậy thôi…

NNH: Xin cô cho biết số lượng thi phẩm của cô đến bây giờ được nhiều không thưa cô ?
Cô Hoa Phạm: Dạ không bao nhiêu đâu anh H, chỉ là một thoáng từng chút cho vui vậy thôi – chứ mình đâu phải thi sĩ gì đâu mà sáng tác ra nhiều và mong xuất bản đâu anh..

NNH: Chúng tôi được biết là hiện nay cô cũng đã nắm trong tay con số thi phẩm gần đến hàng trăm – vậy cô có khi nào có ước mong cho mình được xuất bản không thưa cô ?
Cô Hoa Phạm: Đâu có anh H, ơi (cười to) mình chỉ làm ra cho vui vậy thôi – để lâu lâu ngồi nhìn lại cho đỡ buồn vậy thôi mà – mình có gì đâu mà nói là xuất bản – nghe lớn lao quá (cười…)

NNH: Khi đăng lên trang cộng đồng như vậy bạn bè của cô có động viên cô không ?
Cô Hoa Phạm: dạ có chứ anh – nhiều bạn bè của tôi đã góp ý và thay đổi, sửa chữa cho tụi em để nhìn vào bài thơ với tính cách khách quan, cho bài thơ được tương đối hơn đó chứ anh.

NNH: Có khi nào cô Hoa đi giao lưu với ai đó hoặc một tập thể thi ca nào đó không thưa cô ?
Cô Hoa Phạm: dạ, nói thật với anh H chứ - mình cảm thấy mình còn thấp hèn quá – nên không dám giao lưu với các nhà thơ lớn đâu – có mời đi tham dự ở trong các Hội, Nhóm  thơ tại địa phương này thì có, nhưng mục đích là tụi em nghe để học hỏi thôi anh ạ, chứ không dám lên tiếng gì đâu anh.

NNH: Cô có vẻ khiêm nhường quá há, chúng tôi cũng đã đọc được qua nhiều thi phẩm của cô qua trang Cộng đồng này, và nhận thấy những bài thơ của cô cũng hay lắm và có cảm xúc nhiều đó chứ thưa cô?
Cô Hoa Phạm: dạ cảm ơn anh H nhiều – có lẽ anh nói hơi quá lời rồi đó – chứ tụi em thì chỉ làm ra và giao hữu với nhau thôi – khi ra ngoài tập thể lớn và tiếng tăm, tụi em không dám đâu anh ơi…

NNH: Cô có muốn giao lưu với các thi sĩ trong Nhóm Thơ ca Thành phố này không thưa cô ?
Cô Hoa Phạm: dạ cảm ơn anh H nhiều – ui chao ui sợ lắm anh, vì tài cán của mình còn hạn chế nhiều quá – kiến thức chưa được rộng rãi cho lắm – một khi ra giữa vùng biển trời ấy – tụi em chết ngộp mất thôi anh… (cười..)

NNH: Có lẽ cô hơi khiêm tốn quá đó thôi, hy vọng rằng, một ngày nào đó chúng tôi sẽ được giới thiệu tên tuổi cô trên một Văn đàn thơ ca nào đó để cô góp mặt vài thi phẩm của cô  ?
Cô Hoa Phạm: Vâng – trước hết – em cảm ơn anh H rất nhiều, không biết là tụi em có dám bước ra ngoài cộng đồng ấy không – chứ hiện tại thì tụi em chỉ gặp gỡ và giao lưu với nhau một nhóm bốn năm người cho vui mà thôi – chứ không dám đem chuông đi đánh chỗ đông người, sợ rằng chuông mình bị rè và bể đó anh H … (cười…)

NNH: hôm nay được tiếp chuyện với cô Hoa thật là hân hạnh cho chúng tôi – vậy cô có ước mơ gì trong nghiệp thơ ca của mình không thưa cô ?
Cô Hoa Phạm: Trời ơi – anh H nói gì mà cái nghiệp nghe ghê và lớn lao quá vậy, em không dám đâu – chỉ mong rằng – làm một chút  nào đó góp nhặt cho đời mình vui hơn mà thôi, chứ còn bước ra ngoài cuộc sống xã hội rộng lớn thì tụi em hỏng dám đâu, chỉ mong sao những thi phẩm nhỏ bé của mình được mọi người đón nhận – và đọc được để hiểu cho tụi em mà thôi đó anh…

NNH: Xin được cảm ơn cô Hoa nhiều nhé – cuộc trò chuyện hôm nay thật là thú vị - chúng tôi cũng cầu chúc cho cô được nhiều bài hay hơn nữa – đi sâu vào lòng người đọc, và xin cầu chúc cô dồi dào sức khỏe để cô còn cho ra đời nhiều bài hay nữa nhé cô…
Cô Hoa Phạm: Vâng – xin được cảm ơn anh H rất nhiều nhé, cảm ơn anh đã có chút thời giờ quan tâm đến cho tụi em… và cũng cầu chúc cho anh mạnh khỏe – để phục vụ nhiều hơn nữa cho cộng đồng xã hội qua những bài viết của mình, em cũng mong rằng – tình thân của chúng ta luôn luôn thân thích và bền vững như thế - em kính chào anh H. nhiều nhé…

NNH: Vâng – cảm ơn Cô Hoa Phạm rất nhiều về cuộc trò chuyện hôm nay – NNH xin được kính chào cô …



[img]<a href=[/img]" />[img]<a href=[/img]" />




Về Đầu Trang
Xem lý lịch thành viên Gửi tin nhắn Gửi email Địa chỉ AIM
Trình bày bài viết theo thời gian:   
Gửi bài mới   Trả lời chủ đề này    Trường Trung Học Sao Mai Đà Nẵng » Văn , Truyện /Sáng Tác Thời gian được tính theo giờ EST (U.S./Canada)
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 
Chuyển đến 
Bạn không có quyền gửi bài viết
Bạn không có quyền trả lời bài viết
Bạn không có quyền sửa chữa bài viết của bạn
Bạn không có quyền xóa bài viết của bạn
Bạn không có quyền tham gia bầu chọn


Powered by SaoMaiDaNang © Nho'm SaoMai DaNang
Designed for SaoMaiDanang - Nam cuoi cung cua truong SAO MAI