Trường Trung Học Sao Mai Đà Nẵng
Đăng Nhập Đăng ký Trợ giúp Thành viên Tìm kiếm Trường Trung Học Sao Mai Đà Nẵng

HUY CẬN@- Nhớ về một thưở trăng sao xa rồi…

 
Gửi bài mới   Trả lời chủ đề này    Trường Trung Học Sao Mai Đà Nẵng » Văn , Truyện /Sáng Tác
Xem chủ đề cũ hơn :: Xem chủ đề mới hơn  
Tác giả Thông điệp
Nguyen Ngoc Hai
Moderator
Moderator


Ngày tham gia: 10 9 2009
Số bài: 1789
Đến từ: Viet Nam

Bài gửiGửi: Bảy 7 30, 2016 12:12 am    Tiêu đề: HUY CẬN@- Nhớ về một thưở trăng sao xa rồi… Trả lời với trích dẫn nội dung bài viết này

Một thoáng cảm nhận về cho Thơ Huy Cận@

HUY CẬN- Nhớ về một thưở trăng sao xa rồi…

Có lẽ thành phố Đà thành thân yêu sẽ không bao giờ phai nhạt trong tôi với những kỷ niệm tháng ngày trong đời, ở đây trong nhóm thi ca ThiVănViệt đương nhiên cũng có những người con xứ Đà thành hay là những người con xứ sở miền Trung khúc ruột thân yêu… để hôm nay sao mà cứ mãi khơi dậy lại lòng tôi nhớ về cho những tháng ngày xa xưa mà thân thương ấy…
Chúng tôi còn nhớ trong một bài viết đã lâu – khi chúng tôi xa đi cái chốn quê nhà thân thương ấy, còn nhớ đoạn:

. . . . . . .  . . . .. . . . . Bên khung cửa nhỏ của chiếc Dakota đang bay ở trên khung trời xứ Đà thành – chúng tôi nhìn xuống cho một thành phố còn ngái ngủ trong sương sớm, phía dưới kia vẫn còn mờ ảo như bắt chúng tôi nhìn lại cho rõ một thành phố đang còn ngái ngủ, và nhìn về cho những kỷ niệm của một thời đang dần dà chon vui phía dưới một thành phố đầy ắp những ký ức. Dằ nẵng đó và một ngôi trường mà chúng tôi đã dày công vun đắp cho mình với những chuỗi ngày ngây dại đã qua, bây giờ chỉ được phép nhìn lại cho một lần cuối - ở trên độ cao – dòng sông Hàn như vẫn lững lờ trôi đi và còn mang theo những nỗi buồn khôn nguôi của một thời đã qua… Và hôm nay trên bầu trời cao của Đà nẵng – chúng tôi chỉ kịp nhìn lại cho một lần rồi thôi – thế rồi chiếc Dakota từ từ trôi dạt về nơi đâu – để rồi nhìn lại chỉ thấy toàn là nước biển – một màu xanh ngắt  như cuộc đời đã từ đây rẽ về một lối khác . . . . . . . .
(Trích đoạn trong bài: Đã về nơi xa lắm - NgNgHai )

Có lẽ chúng tôi cũng không muốn nói chi thêm nhiều – để khỏi phải khơi dậy niềm tiếc nuối về cho những kỷ niệm của chúng tôi, chiếc Dakota năm xưa ấy đã chở chúng tôi xa đi một thành phố thân yêu nhất – như xa đi những kỷ niệm cảu một thưở trăng ngàn – mà sau này cả cuộc đời chúng tôi hầu như không lúc nào quên đi hai chữ “tiếc nhớ”…

Nếu hôm nay – từ một thi phẩm của thi nhân Huy Cận @ đã đến với Cộng đồng Fb như chúng tôi – không lẽ chúng tôi lại trách cứ anh – vì sao lại khơi dậy trong tôi với hai chữ Đà thành, nhưng ai ngờ đâu chính anh Huy Cận cũng là một người con của cái xứ miền Trung như chúng tôi… Có lẽ cuộc đời anh cũng trải qua như chúng tôi, và có lẽ một khi anh đã thốt lên đây với một vần thơ chưa kịp đặt được tựa đề - và có lẽ trong anh cũng có những nỗi khắc khoải như chúng tôi vậy …..

[img]<a href=[/img]" />
  ___________Thi nhân Huy Cận@ (thành viên của Nhóm Thi ca ThiVănViệt - Saigon)

Nhưng anh Huy Cận @ ơi ! chúng tôi xin được mạn phép xin lỗi anh, để chúng tôi chọn cho thi phẩm này một cái tựa đề tàm tạm với anh – để cho chúng tôi có một tên gọi – rồi sau này – anh có thể đổi lại cũng được – vì đó là quyền của anh…. Nếu chúng tôi cứ cho là những hạt nắng và những giọt mưa miền trung cũng như trên cái xứ Sài thành hôm nay, chắc có lẽ cũng không còn chi để mà nói – nhưng ở đây, thi nhân Huy Cận @ cũng như thi nữ Kim Vui (Cựu nữ sinh Trường NTH Hồng Đức) ngày nào với tuyệt phẩm “Nơi Ta Về” thì ngày hôm nay sau một thời gian – thi nhân Huy Cận @ lại KHƠI DẬY trong tôi với những xót xa như thế…. Một thưở trăng sao – một đời mây và núi – biển và sông – trên những con đường phố nhỏ xứ Đà thành – không biết tuổi thơ của thi nhân Huy Cận @ có còn trong tâm với những tháng ngày ngây dại ấy không ???? Nếu có, thì anh Huy Cận ơi – cho phép chúng tôi được ghép vào một tựa đề - TRĂNG NGÀN XƯA CŨ nghe anh !!!

Ta đã nghe sầu trong tim vời vợi
Từ thuở về kĩu kịt một tình em
Chén yêu thương ta cạn đến say mèm
Chiều Đà Nẵng lời yêu như gió thoảng

Ta khắc khoải gọi tên người xứ Quảng
Đêm Đà thành vàng vọt giấc du miên
Tiếng gió ru man mác một nỗi niềm
Ta đơn lẽ trên Bà nà đêm trắng

Còn đâu nữa những nồng nàn sâu lắng
Ta liêu xiêu trong trống vắng đầu thu
Mưa rơi rơi sương ướt lạnh mây mù
Rồi em cũng xa ta, tàn hết mộng

Ơi Núi Chúa đêm nay tình lồng lộng
Sao dáng người vẫn đằm đẳm mênh mông
Lời trăm năm sao cứ mãi bềnh bồng
Ta vẫn đợi dẫu mịt mù nhân ảnh...

Huycan@

Có lẽ với nơi này trên trang giấy khở dại hôm nay – chúng tôi không muốn khơi lại thêm niềm đau xót về cho một miền Trung khúc ruột và hôm nào đó thi nhân nhạc sĩ LoanLoan Saigon đã gửi gấm hết nỗi tâm tư của mình, vì chị còn mãi nơi phương trời xa quá… và có lẽ màu tím hoa sim hay những chiều trên đồi – mà hình như một lần nào đó – thi sĩ Huy Cận@ đã một lần hát về cho chốn quê nhà thân thương ??? và từ lời ca ấy – hôm nay trong giấc say nồng… thi nhân Huy Cận@ cũng đã lặng thầm trong cơn mê về cho chốn quê nhà ấy được sao . . . . . Chiều Đà nẵng lời yêu như gió thoảng. . . .
Nhớ về một độ nào đó – trong bài viết: Dư âm một lần hạ trong mắt ai – mà chúng tôi đã đề cập về cho 3 thi nữ - trong đó có thi nữ Hồ Tịnh Văn đã có đoạn:

. . . .. . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Nói đến thi nữ HoTinhVăn, chúng tôi chợt nhớ về cho loạt bài:  HoTinhVăn – còn mãi một chuyện tình…. ( http://saomaitruongxua.com/showthread.php?t=4521) mà chúng tôi đã đăng tải ngày 04-28-2015, 07:04 AM    nghĩa là sau hai ngày chị đã có mặt trong buổi Ra Mắt Tuyển tập Rồi… Đá Cũng Nở Hoa tại mùa nắng Saigon này… Nhưng khi màu đỏ của chị HôTinhVăn cũng là màu đỏ của mùa hạ, chứ chưa thể nức nở như chị ThanhThuy hoặc của chị MinhNguyệt, AnhTuyết…. mà màu đỏ của chị lúc này là màu của một câu chuyện tình đang ở hai đầu nỗi nhớ… hôm nay rồi; chị chưa thể gặp nhau của một nàng ChứcNữHTV được !!! và cái màu đỏ của chị HTV bây giờ  - sẽ là màu của một câu chuyện tình của chị - không hiểu bắt nguồn từ cái thưở xưa nào ? Màu đỏ của chị TinhVăn là cũng là màu đỏ của loài hoa phượng, có tiếng ve ngân nga, cái màu đỏ của chuyện tình yêu me chua, của cơn mưa mùa hạ đã tạnh hẵn, để tiếng ve chui lên và còn chờ “người ấy” về bắt giùm… câu chuyện tình đời để còn gặp nhau và ôn lại chuyện ngày xưa, của những trang lưu ký ngày nào ! của những chú bướm vàng – ép vào vở cùng hoa phượng vĩ, và nhất là của nhau trong lặng lẽ vì chờ anh….

[img]<a href=[/img]" /> [img]<a href=[/img]" />
Cuộc hội ngộ tại xứ Đà thành của thi nhân Huy Cận@

Một thi phẩm trong chùm thi ca của chị HoTinhVăn vẫn còn đó nét ngây thơ của một lứa tuổi học trò “đã qua đi” – để hôm nay trên bước đường đời, HátTêVê của chúng ta vẫn còn ngồi lại trong thầm tưởng mà không biết có giọt buồn nào nhỏ xuống cùng thiên thu ? Khác với chị ThanhThủy, khác với thi nữ MinhNguyệt, và cũng khác với thi nữ AnhTuyết, ở đây HôTinhVăn cho dẫu mang trên mình một sắc hoa, nhưng sắc hoa của HoTinhVăn chỉ để mà nhớ - chỉ để đón chờ và mong đợi cho một người đang đi xa và có thể quay trở lại, còn “cái người” của ÁnhTuyết, của ThanhThủy, của MinhNguyệt… không biết có còn trở về chốn xưa nữa hay không ???

Anh hẹn em hạ nay sẽ quay về
Mà sao đến giờ này anh chưa thể?
Phượng đã cháy đỏ trời anh yêu nhé!
Ve ngân nga em lại bồn chồn.
Mấy hôm rày em nhớ đến anh hơn
Muốn cùng anh kể về ngày thơ dại
. . . . . . . . . . . . . . . . .  . .

(HẠ ĐẾN RỒI ĐÓ ANH.- HỒ TỊNH VĂN.)

Thế mới biết một nỗi nhớ trong những cái nhung nhớ - đôi khi cái khắc khoải cũng làm cho người ta rơi lệ - ở đây có khi nào thi sĩ Huy Cận@ đã một lần lệ rơi khi đnag đi trên những con phố xứ Đà thành hôm nay để nhớ về cho thoáng ngày xưa không anh ? nếu có – thì đây là một hoài niệm của nhung nhớ - còn nếu giọt lệ nào chưa rơi xuống mảnh đất quê nhà – thì anh vẫn còn trong tim những nhớ thương còn mãi xa vời ??? Nếu một lần cái nỗi sầu trong tim của anh cứ vời vợi, để một thưở nào đó tiếng võng ban trưa cứ kiu4 kịt một đoạn tình thì cái say mèm trong tim anh có phỉa đó là chuyện say tình hay là say với những chén rượu đời mà chưa cạn… Chiều buồn tím ngắt ngày nào – có lẽ chưa khơi lại trong anh một hoài niệm nào đó với những yêu thương như cơn gió sông Hàn hay những chiều trên bờ Non Nước hay Mỹ Khê phải không anh – để anh nghe thoang thoảng đâu đây những tiếng gió – như những cơn gió của người thi nữ Hồ Tịnh Văn đang thả hồn trên đường Bạch Đằng – cạnh bờ sông mà cứ nhìn mãi về cho dòng nước trôi đi …. Nhưng có lẽ ngày xưa ấy – bước chân của người thi nữ còn lẽ nhanh hơn dòng nước vô tình khi bước chân người con xa xứ cứ mãi nhớ nhung và một lần trở lại ???

Ta đã nghe sầu trong tim vời vợi
Từ thuở về kĩu kịt một tình em
Chén yêu thương ta cạn đến say mèm
Chiều Đà Nẵng lời yêu như gió thoảng
. . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Huycan@

Một lần về thăm lại Đà nẵng, có lẽ trong tôi vẫn còn đó những bùi ngùi và rất nhiều cảm xúc – khi đi dạo bên bờ sông Hàn để hít thở những làn gió trong lành, một lần trong dịp về tham dự họp mặt với những anh chị em là những Cựu học sinh thời 1972…. Nơi bờ sông Hàn bây giờ đã nhiều đổi thay. Có lẽ khi nhìn về bên hướng Tiên sa – Sơn Trà với một khoảng núi hùng vĩ ấy, tôi và . . . . . . sao mà lòng cứ nao nao nhớ về cho những ngày tháng cũ, “Câu chuyện lòng ấy” trong tôi như sống dậy với một thưở tình thơ của những người học trò năm xưa…. Bây giờ thì chỉ còn đôi bóng người xưa – nhìn về cho một dĩ vãng đã mất dấu tàn phai… Có khi nào, trong tôi, trong người ấy có còn nhớ về cho một thưở còn cắp sách – Đà nẵng của chúng tôi là thế - của những con đường, của những sợi nắng và ngay cả những hạt mưa – của một dòng sông của ngày nào quên lời thầy giảng mà mơ về cho một cõi xa rồi – nhưng Đà nẵng của hôm nay của những ngày qua – để rồi tưởng chừng như đã vùi chôn vào một quá khứ - nhưng “lòng người” sao cứ mãi khơi dậy một niềm đau… Để rồi hôm nay – người thi nhân Huy Cận@ lại phải viết một đôi dòng về cho cái dấu chân kỷ niệm ấy ??? Có lẽ người thi nhân Huy Cận@ chắc cũng như chúng tôi ??? hay là người còn ở lại để chon đi ngày tháng muộn phiền ấy phải không anh ?

Có lẽ niềm khắc khoải trong lòng người thi nhân cũng như chúng tôi là thế… mà SG – ĐN đâu có xa bao nhiêu – chỉ một giờ bay – hay còn là một ngày một đêm tròn với một đường bộ hàng nghìn cây số - để rồi ngái dặm đường xa – mà lòng người sao vẫn chưa trở về nơi chốn cũ… Cũng có lẽ - lòng người thi nhân cứ mãi còn những niềm ưu tư khắc khoải khi gọi tên người yêu dấu ? hay chợt nhớ về cho một tháng ngày xưa cũ đã xa rồi, hình như đâu đó tiếng chuông nhà thờ còn mãi vang lên trong cạnh hoàng đạo để tiễn đưa một con người lính trận – và hôm nay – có người con gái nào đã cài lên chiếc quan tài một cành hoa trắng – để nhớ về cho những chiều tím hoa sim của miền trung thương nhớ hay không ???

Nếu Đêm Đà thành vàng vọt giấc du miên, thì đêm Sài thành còn dấu ngắt ngàn hoa thương nhớ với những ánh đèn – Nếu lòng người thi nhân đang có những nỗi niềm ru hồn trong man mác – thì miền đất miền Trung vẫn còn trong lòng người thi sĩ với những niềm khắc khoải và còn xót xa về với một loài hoa… Có lẽ ngày về trong lần nào đó khu núi rừng thương nhớ bà nà cũng còn gọi tên anh trong những chiều mưa bay mà màu tím hoa sim anh đã thầm quên trong những nỗi nhớ !!! – Thế mới biết cái lòng người muôn thưở - và có thể lúc nào cũng còn dậy sóng với những trăn trở và yêu thương – có lẽ với phân khúc tha thiết ru cõi lòng đang tê tái của người thi nhân Huy Cận@ để hôm nay ngày về lại xứ quê nhà thân thương – anh đã cạn hết chén ly bôi và niềm thương nhớ chợt nhiên lại dâng trào trong anh là thế !!!

. . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Ta khắc khoải gọi tên người xứ Quảng
Đêm Đà thành vàng vọt giấc du miên
Tiếng gió ru man mác một nỗi niềm
Ta đơn lẽ trên Bà nà đêm trắng
. . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Huycan@

[img]<a href=[/img]" /> [img]<a href=[/img]" />
Bóp trán để nghĩ đêm dài - Người xưa năm ấy (đang) miệt mài phương nao ?

. . . . .. . . . . . . . . Ta về - nghe thoáng qua, có một chút nào đó lắng xuống một phần não nề trong chị một khi về lại chốn cũ tình xưa… để rồi một dấu tích kỷ niệm của hôm nay sẽ không còn, mà lòng ai phải bồi hồi chợt nhớ…Nơi ta về của thi nữ KimVui – có phải chăng đây là một lời than trách cùng nhân thế Ta về tìm bóng chiều xưa, Vàng thôi màu nắng cho vừa mắt em….. như thế là chị đã về với xứ Đà thân yêu vào những ngày nào đó, một lần đi ngang qua trường cũ, có lẽ lòng mình cũng như bao nhiêu con người khác; …tìm bóng chiều xưa, và có lẽ với những buổi chiều ngày xưa như bao nhiêu con người, nơi cổng trường nữ, những tà áo còn đứng đợi chờ trong ráng nắng chiều tà, như còn một chút nào đó vừa ngẫn ngơ vừa ngây dại, lúc này con người của thi nữ thì; . . . .  tìm bóng chiều xưa, màu nắng cho vừa mắt em, tìm những lối quen,  đi suốt đêm thâu. Tìm trong dĩ vãng tình đầu xót xa, lạnh thấm môi khô, tim chút rối bời, Thoáng nghe ai đó vừa rời đi xa, Cầu nay đã nối đôi bờ Hàn giang, chiều tím giăng ngang, Mây sà xuống thấp lang thang Sơn Trà, ai có nhận ra. Thời gian xóa nét mượt mà dễ quên, thấy lạ mà quen, Trường xưa hắt bóng lặng nhìn bóng đi, vừa mảnh trăng tan, Dư âm thu cũ lá vàng tiễn đưa. . . . . . . . . . .  .
(Trích đoạn trong bài: KimVui-Hồn thơ còn mãi tình luyến lưu – NgNgHai)  

Đây là một thi phẩn “Nơi Ta Về” của thi nữ NTH HỒng Đức – KimVui… ở đây chúng tôi muốn đưa lên để thêm phầm cảm tác về cho loạt bài của thi nhân Huy Cận@ như thế - chúng tôi đều là những người con miền Trung thân yêu, nếu ngày xưa “Nơi Ta Về” đã lay chạm lòng tôi trong một cõi nhớ - thì hôm nay cũng lại thêm một hồn thơ Huy Cận@ cũng làm lay động chúng tôi không kém – nhưng rồi đây – có những ai sẽ làm tang thêm với chúng tôi những nỗi nhớ nhung khôn nguôi như thế - Ở đây chúng tôi cứ gọi tạm TRĂNG NGÀN XƯA CŨ của thi nhân Huy Cận@  đang hiện diện trên mảnh đất Sài thành như chúng tôi…. Có lẽ với một lần nào đó – chiều thành đô có nặng sầu với những hạt mưa mà thi nhân Huy Cận@ đã thốt lên những oán hờn như thế - đâu phải chỉ có anh buồn một mình – mà với tất cả những con người quê nhà miền Trung thân thương – chắc cũng bị lời thơ của anh làm lay động một lần lúc ấy trong tiếng mưa rơi ??? Nếu Nơi Ta Về của thi nữ KimVui có nhắc đến một vài nơi chốn của cái xứ Đà thành thân thương , thì những vần thơ của thi nhân Huy Cận@ cũng sẽ nhắc đến những buổi chiều, những giấc say mèm, những ngọn gió trống vắng đầu thu, những mưa rơi ướt lạnh sương mù – và một cuộc tình xa ta thôi tàn hết mộng !!! Lệ nào rơi trong lòng người thi nhân với những buổi chiều – và tấm chân tình nào trong anh hình như đã nhạt phai theo những cơn mưa ??? để rồi anh có lần nào khắc khoải với những ngọn sầu trên mảnh đất đô hội mà nhớ về cho miền đất nắng cháy da người, mưa bão không rời con người của miền đất Quảng  vậy không anh  ???

Trong bài thơ – anh đã khắc khoải gọi tên người trong cơn khắc khoải, thì miền đất Quảng chắc không phụ lòng người thi nhân với những chiều mưa Đà thành như đang khóc về cho những con người xa xứ như chúng ta phải không anh ? Nếu mưa cứ mãi rơi và thấm ướt mây mù trên đỉnh Hải Vân – thì có lẽ người con gái áo tím miền đất Cố đô Thần kinh có còn nhớ về cho anh những câu chuyện ngày xưa mà chính anh và người ấy đi bên nhau trong những buổi chiều tan học trên con phố nhỏ xứ Đà thành mà người sao cứ còn mãi e lệ thẹn thùng….. để cho ngày hôm nay – trên cái đất đô hội phồn hoa với những ánh đèn màu này – người thi nhân còn cứ mãi ngồi và nhớ về cho một câu chuyện của ngày xưa ???
Ở đây chúng tôi cũng như anh Huy Cận@ hay cũng chính là một HoTinhVan, một thi nữ KimVui, hay cũng như chúng tôi – mà anh Huy Cận@ một lần nữa hôm nay – sao mà cứ nhắc lại một điệp khúc nhớ thương vậy anh – Ra đi có hẹn với thề - Làm anh quên hết lối về ngày xưa – Cho dù gió đẩy lưa thưa – Làm sao quên được rèm thưa em cài. . . . . thế mới biết cái nhớ nhung, cái thương tiếc và nỗi sầu buồn và trầm lắng – hỏi sao mà trong tất cả chúng ta – thử hỏi áng mây nào xóa tan được trong ta những nỗi nhớ - phải không anh ?

. . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Còn đâu nữa những nồng nàn sâu lắng
Ta liêu xiêu trong trống vắng đầu thu
Mưa rơi rơi sương ướt lạnh mây mù
Rồi em cũng xa ta, tàn hết mộng
. . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Huycan@

[img]<a href=[/img]" /> [img]<a href=[/img]" />
Sơn Trà ngày ấy đâu rồi - Hôm nay gió lộng bồi hồi nhớ nhung...

Một lần ấy thôi – và còn biết bao lần như thế khác nữa – chắc người thi nhân Huy Cận@ vẫn còn cứ mãi còn ở lại Đà thành với những chiều mưa bay – nếu đỉnh Hải Vân sương mù muôn thưở như chôn giấu tình em – thì gió lạnh đêm về nơi vùng Non Nước xa xôi đã ru tình cho người thi nhân nhớ về với một quê nhà của bao nỗi niềm thương nhớ… Nếu sóng biển Mỹ Khê và An Hải, hoặc với câu chuyện tình Tiên Sa như còn mãi lắng ru – thì lòng người thi nhân sao cứ mãi hiện lên những nét trầm buồn – để ngày về hôm ấy – ai còn cứ mãi gọi thầm tên nhau ? trong mưa gió – trong sóng biển và trong cả chiều mưa bay…  Núi Chúa đêm nay sao tình lồng lộng, để cho người phương xa cứ mãi lén chôn tình, hay còn cứ mãi nơi nào đó trước sóng biển mà nhớ về cho người em gái của độ thưở nào mà cứ tự hỏi sao đời còn lắm mãi mênh mông ??

Nếu một lần người ca sĩ Tùng Dương đã cất lên với bản tình ca Chuyện Tình Tiên sa – để ru lại một cõi lòng – thì người thi nhân Huy Cận@ sao cứ mãi còn sầu hoang vắng trên đỉnh rừng gió cuốn Bà Nà – hay đã từng vượt những cơn sóng;  bơi ra với Cù Lao Chàm để thấy một hình ảnh quê nhà đang nên thơ mà nhớ về những chiều xưa lộng gió… Đà nẵng của chúng tôi, của một người con gái miền Trung HoTinhVan, của một NguyenNgocHai với những chiều xưa chưa thể nào phai dấu, của một thi nhân Huy Cận@ - và sẽ còn của những ai trong ngôi nhà thân ái ThiVănViệt. . . để rồi hôm nay anh đã trở về và hát lên trong gió cuốn mây ngàn bài ca: Năm cụm núi quê hương…. Nhưng người thương binh không  trở về với bàn tay năm ngón – hay là những Vết chân tròn trên cát… chắc chắn không phải của người chinh nhân Huy Cận@, cũng không phải của người lính trận NgNgHai…. Mà là của những con người tha phương viễn xứ - đã một lần tìm lại dấu xưa đã qua rồi…

Lời  trăm năm như hẹn ước với tình nhân trong lòng người thi sĩ – có lẽ không giống như những bước chân của ai đó trên con đường của bờ sông Hàn gió mát – không phải cái ân tình trong giờ phút cạn chén ly bôi của những người con xa xứ, không phải mưa cứ mãi giăng nhiều trên đỉnh Hải Vân để cho lòng người thi sĩ cứ mãi còn ru tình trên những đồi sim Hòa Khánh…. Có lẽ vùng quê Cẩm Lệ, Điện Bàn, hay những con phố cổ Hội An còn mãi ru tình người thi nhân miền Trung như anh Huy Cận@ - mà có lẽ với cái tình lồng lộng, dáng người sao cứ mênh mông, trăm năm sao mãi bềnh bồng và mịt mù nhân ảnh – có lẽ với cặp tình nhân ngày nào như chúng tôi đang đứng trước một dòng sông để nhìn về bên ngọn Sơn Trà mà nhớ về Tiên Sa bao ngàn gió lộng – bước chân của người thi nữ vẫn còn nhè nhẹ trên con đường Bạch Đằng, hay với ngay chính cả những giọt lệ sầu ai đã nhỏ xuống – để tiển đưa “người xưa” một lần sang ngang mà bỏ trường bỏ bạn !!! ??? thì chính hôm nay – có lẽ người thi nhân Huy Cận@  chắc  cũng đã giải bày hết nỗi tâm trạng của mình khi một lần đang về thăm xứ sở quê nhà dấu ái !!!

. . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Ơi Núi Chúa đêm nay tình lồng lộng
Sao dáng người vẫn đằm đẳm mênh mông
Lời trăm năm sao cứ mãi bềnh bồng
Ta vẫn đợi dẫu mịt mù nhân ảnh...

Huycan@

[img]<a href=[/img]" /> [img]<a href=[/img]" />

[img]<a href=[/img]" /> [img]<a href=[/img]" />

Rồi đây – một ngày mai nào đó – có còn ai nữa khi viết gì về cho một cái xứ miền Trung như thi nhân Huy Cận@ hay cũng với như thi nữ Hồ Tịnh Văn hoặc với chị Kim Vui và còn đâu nữa với những con người thi nhân của miền Trung khúc ruột này – để cho lòng tôi cứ mãi nhớ về cho một tháng ngày – Có lẽ với màu tím hoa sim nơi vùng Khe Sanh Quảng Trị mà người con đất Việt là thi nữ nhạc sĩ Maria LoanLoan Saigon (San Frasisco /USA) cứ  mãi đợi chờ bên những chiều tím đồi sim như thế không – Hôm nay – một Huy Cận@, một thi nữ Hồ Tịnh Văn, một thi nữ Kim Vui và ngay cả thi nhân nhạc sĩ LoanLoan Saigon cứ mãi còn chồng chất cho ai với những nỗi nhớ…Có lẽ  “Một thuở TRĂNG NGÀN NGÀY XƯA CŨ – mà chúng tôi vẫn cứ xin phép thi nhân Huy Cận@ để mượn tạm cho một cõi lòng đầy dẫy những tiếc thương và nhung nhớ - và hình như chính anh cũng như thế - vẫn còn bay bay đâu đó cho mình với những chuỗi ngày xưa cũ đã xa rồi – và hôm nay chợt nhìn lại… thì gió đã cuốn – mây đã trôi, cơn sóng không còn mãi dạt dào…. Và “người xưa cũ” năm nào – đã lặng thầm về một cõi phương nào biền biệt….

Tôi đang viết về cho xứ Đà quê hương tôi – tôi đang nhìn lại màu tím của hoa sim xứ miền trung của ngày nào, đang nhớ về cho những chén cạn sầu đến say mèm của những chiều Đà thành như gió thoảng, đang nhìn về tiếng gió ru man mác những nỗi niềm,  để ta còn lạnh lẽo đêm Bà Nà im vắng – hay Đà thành vàng vọt giấc du miên, để sương rơi đêm lạnh ướt mây mù – Với thi nhân Huy Cận @, với những nỗi niềm đang trao về cho một chốn nào đó trong suy tưởng – có lẽ thi nhân Huy Cận@ cũng như chính chúng tôi…. Sao mà vẫn cứ nhớ mãi về cho một chiều thu năm ấy. . .

NguyenNgocHai.
_____________________________

[img]<a href=[/img]" /> [img]<a href=[/img]" />

[img]<a href=[/img]" />
Danang - một đời luôn trong trái tim tôi. .. .
___________________________

Kính mời quý độc giả nghe lại tình khúc:

Chuyện tình Tiên Sa
Trình bày: Ca sĩ Tùng Dương
[youtube] https://www.youtube.com/watch?v=UtOU4V21Png [/youtube]


Về Đầu Trang
Xem lý lịch thành viên Gửi tin nhắn Gửi email Địa chỉ AIM
Trình bày bài viết theo thời gian:   
Gửi bài mới   Trả lời chủ đề này    Trường Trung Học Sao Mai Đà Nẵng » Văn , Truyện /Sáng Tác Thời gian được tính theo giờ EST (U.S./Canada)
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 
Chuyển đến 
Bạn không có quyền gửi bài viết
Bạn không có quyền trả lời bài viết
Bạn không có quyền sửa chữa bài viết của bạn
Bạn không có quyền xóa bài viết của bạn
Bạn không có quyền tham gia bầu chọn


Powered by SaoMaiDaNang © Nho'm SaoMai DaNang
Designed for SaoMaiDanang - Nam cuoi cung cua truong SAO MAI