Trường Trung Học Sao Mai Đà Nẵng
Đăng Nhập Đăng ký Trợ giúp Thành viên Tìm kiếm Trường Trung Học Sao Mai Đà Nẵng

Victor Nguyễn – hồn thơ cứ còn mãi hoang du…

 
Gửi bài mới   Trả lời chủ đề này    Trường Trung Học Sao Mai Đà Nẵng » Văn , Truyện /Sáng Tác
Xem chủ đề cũ hơn :: Xem chủ đề mới hơn  
Tác giả Thông điệp
Nguyen Ngoc Hai
Moderator
Moderator


Ngày tham gia: 10 9 2009
Số bài: 1789
Đến từ: Viet Nam

Bài gửiGửi: Năm 6 09, 2016 3:11 am    Tiêu đề: Victor Nguyễn – hồn thơ cứ còn mãi hoang du… Trả lời với trích dẫn nội dung bài viết này

Một thoáng Cảm nhận về cho hồn thơ Victor Ng.

Victor Nguyễn – hồn thơ cứ còn mãi hoang du…

Khi nói đến nhân vật Victor Nguyễn – có lẽ chúng ta sẽ thấy được nơi con người anh mang nặng những chất thơ và những lý luận sắc bén trong cõi đời này, một con người thơ ca, còn mãi mang nặng những chất thơ, đâu phải là một thi nhân là sẽ được sủng ái lên một thần tượng của thơ ca, phải nói trong giới thi ca thành phố hôm nay, cho dẫu chúng tôi cũng đã gặp gỡ nhiều và rất nhiều nhưng thi nhân và thi nữ, ai ai cũng có cho mình những vần thơ, như là những áng mây hòa quyện vào trong mỗi tâm tư cuộc sống của chính mình, và ai ai cũng có những chất sầu lắng riêng tư cho mình để rồi phải cho ra những vần thơ tuyệt tác , nhưng ở đây với nhân vật Victor Nguyễn – có lẽ là con người thứ ba mà chúng tôi được hân hạnh gặp gỡ…

Lần đầu tiên – chúng tôi được hân hạnh tiếp xúc với thi nhân Victor Ng.. qua một thi phẩm được phổ thành bản tình ca mang tên “Dạ khúc Hoang vu” – cho dù đang còn trong vòng duyệt xét và đang chọn lựa với một giọng ca phù hợp để chuẩn bị trưng bày lên một chương trình ca nhạc của một tụ điểm mini… cho dẫu chỉ là mới lần thứ ba duyệt khảo, nhưng có lẽ với một cái chất thơ, đến công việc phối khí hòa âm… chúng tôi đang vô tình ngồi lại thưởng thức…. để rồi từ một lời thơ đến niềm sâu lắng khi chìm vào những đam mê ca nhạc – chúng tôi mới cảm xúc được một chút ý nghĩa nào đó – cũng cho dẫu là lúc ấy chúng tôi chưa được vinh dự gặp mặt với chính tác giả của thi phẩm – nhưng qua lời thơ trong nhạc khúc, chúng tôi mường tượng ra một hình ảnh của nhân vật thi nhân phải là một đấng nam nhi chi chí lắm, sự lãng mạn và vô tình đã hiện diện trong một chất thơ của Victor Nguyễn để rồi chất thơ đó tạo nên một hồn thơ đang xoáy vào mỗi con người độc giả nghe qua và cũng làm lay động những “khán giả” đang ngồi nghe và duyệt khảo này – có lẽ đó cũng đã “nhìn nhận được một con người” của nhân vật thi ca – thi nhân Victor Nguyễn….
   
   [img]<a href=[/img]" /> [img]<a href=[/img]" />
[img]<a href=[/img]" /> [img]<a href=[/img]" />
Thi nhân Victor Nguyễn (tên thật : Nguyễn Hoàng Nam) bút hiệu Ngựa Hoang
Là một Kiến Trúc sư  - Giáo sư của trường Kiến Trúc, và cũng là một Thi sĩ Ngựa Hoang Victor Nguyễn


Cho đến khi chúng tôi được gặp gỡ và trực diện với con người thi nhân Victor… có lẽ chúng tôi đang được hân hạnh với một vị Professor thì có lẽ đúng hơn… nếu chúng ta “tạm quên đi” về cái hồn thơ của thi nhân – thì có lẽ cái vai trò “Ông thầy giáo Victor Nguyễn, một kiến trúc sư” thì có lẽ chúng ta sẽ có một chút nào đó nghiêng mình nể phục cho một con người như anh… Giảng dạy tại một trường Cao Đẳng, nhưng từ đó ngoài công việc chuyên môn – đôi khi anh còn thêm vào những chất thơ trong bài học, có lẽ “người thầy Victor…” cũng muốn cho những học trò mình hướng tới cái Chân Thiện Mỹ của cuộc sống bề bộn hôm nay… Chính vì vậy – từ một phong cách, từ một sắc thái, và từ một tâm hồn lãng mạn để hướng về cho một thi phẩm, thi nhân Victor cũng đã gây được ít nhiều về lòng mến phục và hâm mộ của người đối diện… từ đấy – chúng tôi được hân hạnh anh đã gửi lại cho chúng tôi một vài thi phẩm của anh – có lẽ những thi phẩm: Ngoại Tình, Kẻ Tội đồ, Ngựa hoang. . .. và ngay cả những thi phẩm “họa lại” của nhiều thi nhân, thi nữ khác – hình như khi đọc qua có lẽ cũng có một chút nào đó sự đồng cảm tư duy của riêng mỗi con người về cho cái chất và hồn thơ của thi nhân Vitor….

Không bay bổng, không đài các, không xa hoa, phù phiếm, không còn là một giả tạo – mà chính những thi phẩm để khi chúng tôi tạm lướt qua này – vẫn mang một sắc thái THỰC và một CHẤT thơ trong con người – mang nặng những chân tình với một cuộc sống hôm nay… - Victor Nguyễn, có lẽ chúng tôi cũng cần nói đến cái chân chất, cái hồn nhiên trong tư duy và cái quan trọng nhất - đó là một triết lý để biện chứng – có lẽ anh đã theo một trường phái hiện sinh của J.J.Sartre, hay từ một triết lý thấm nhuần hiện thực của Sigmund Frued…. Hay là chúng tôi sẽ nghĩ về cho một trường phái lãng mạn của nhà hiền triết Ấn Độ Krishnamutri cũng với một cái nhân sinh quan như thế…. Còn ở đây với con người của Victor Nguyễn, chúng tôi có lẽ cũng không dám so sánh với những “Bậc đại nhân” như vậy – mà chúng tôi chỉ đang nói về một khuynh hướng của một nguồn tư duy đang đồng cảm với nhau, cho dù đã trải qua cả thế kỷ - nhưng có lẽ từ ngàn xa xưa – với một cái chất của con người đúng nghĩa… thì cho dù ở bất cứ vào thời đại nào – cái nguồn tư duy và sự đồng cảm trong cái nhìn nhân sinh quan – cũng chỉ là một…
Victor Nguyễn, có lẽ chúng ta nên trở về với hôm nay, quay về với thực tại mà con người của thi nhân đã trải nghiệm – chúng tôi đang nói về cho một con người – một hồn thơ mang đậm những chất thơ với một lý lẽ để biện chứng cho một thực trạng trong một xã hội hôm nay… cái trạng từ Tại sao – có lẽ chúng tôi cũng sẽ không mổ xẻ ra đây làm gì – nhưng chắc chắn trên đoạn đường đời hôm nay trong tất cả chúng ta – ai ai cũng có những câu hỏi đó… Thi phẩm Ngựa Hoang của Victor, hình như đó là một thực thể của một một khuynh hướng của cuộc sống trong mỗi con người của chúng ta – có lẽ đôi khi chúng tôi cũng nghĩ về như thế - như vậy thì không có nghĩa là chúng ta sẽ nhận định cho thi nhân đang mang nặng những sắc thái cực đoan – KHÔNG – chúng tôi không hề nghĩ như vậy ! nếu trong một xã hội hôm nay mà cái thời cuộc cứ bình lặng trôi đi một cách khiêm cung và ôn hòa – thì có lẽ tất cả con người sẽ cứ mãi niềm vô tư và bình dị trong một thế giới thái an – nhưng ở đây với thi nhân – mà có lẽ cũng như chúng tôi cũng đã từng nhận biết, cuộc đời và nhân tình thế sự sẽ không bao giờ êm trôi bình dị như một dòng sông thật hiền hòa, không bao giờ phẳng lặng như một mặt hồ - để rồi cứ mãi lững lờ trong sự vô tư và chân chất ấy – có lẽ chúng tôi không cần phải nói điều ngược lại – mà chúng ta ai ai cũng nhận thấy – có lẽ phân khúc mở đầu trong Ngựa Hoang như một lời vọng về từ nghìn thu, như một lời than trách của những hồn ma hoang dại của một cõi hoang vu xa xăm nào đó cứ còn mãi vọng về - chúng ta có thể nhìn thấy vẻ mặt và con người – và ngay cả trái tim của thi nhân Victor sẽ như thế nào khi lắng nghe với lời ai oán như thế….. ?

Tôi muốn làm ngựa hoang nơi trần thế
Để vứt đi những phi lý muộn phiền
Dẫm đạp lên những nghịch lý đảo điển
Cười ngạo nghễ trò mưu ma chước quỷ

Tiếng ai oán từ xa nghe rên rỉ
Như khóc than như uất nghẹn cuộc đời
Giữa bộn bề khổ ải kiếp chơi vơi
Sầu chất ngất và nỗi đau bất tận
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

  (Ngựa hoang – Victor Nguyễn)

Nếu trong lĩnh vực tâm linh – trong kinh thánh Catholicque, chưa chắc Giuđa đã bán đứng Chúa Giêsu với giá ba mươi đồng bạc – hoặc là Ác Lai quỷ sứ trần đời . . . . đã là những con người tội lỗi – chẳng qua đó là những cái định mệnh khắt khe và Trời đã khiến xui như vậy – nếu chương trình Cứu độ của Chúa Giêsu không có biện chứng là Giuđa thì công cuộc Cứu Rỗi của Ngài đã mất đi cái mốc quan trọng đó – Nếu Ác Lai không tự mổ bụng moi tim mình để gửi lại cho Đức Phật Tây Thiên, mà sau cuộc hành trình Tây Du của vị Thiền sư thì cán cân Công lý ở đời sẽ không có một biện chứng nào để diễn tả cho hết được cái nỗi niềm của những kẻ tội đồ trên trần gian này, nhưng ở đây chúng tôi không đề cập sâu sát vào lĩnh vực Tín lý và Giáo điều của một phạm trù tâm linh và tín ngưỡng, chỉ nêu lên một biện chứng cụ thể như vậy, rồi sẽ nói đến khía cạnh thi ca của thi nhân Vivtor – nếu thi phẩm Ngựa Hoang của Victor Nguyễn trong phiên khúc thứ hai mà chúng tôi đã tạm chia phần ra như thế - thiết nghĩ rằng ngõ hầu cho chúng ta nhận thấy chính cái tâm tư và cả trái tim của anh cũng đã có một hướng nghĩ khác, nhiều khi chúng ta nhìn nhận một con người qua cách ăn mặc của họ nhưng chúng ta tuyệt đối không hề thấy được ở bên trong cái thâm tâm của người ấy sẽ như thế nào, chúng ta không thể đọc được ý nghĩ của người khác qua một phong cách sống của họ - nhưng chúng ta có thể nhìn nhận vào ý tưởng của họ qua những áng văn thơ mà chính con người họ đã viết lên trên dòng đời này… có lẽ chính những thi phẩm trong làng thi ca văn học của một con người sẽ được hiện diện trên những dòng thơ ca hay những áng văn tâm tình nhất của con người đó – hôm nay với một thi phẩm nhỏ của thi nhân Victor với tựa đề Ngựa Hoang mà chúng tôi đã tâm đắc để chọn lựa và đem lên đây - ắt có lẽ chúng ta cũng sẽ thấy được một phần nào trong cái tâm của chính anh – với một cái nhìn về cuộc đời này sẽ như thế nào !

Nhìn qua thi phẩm Ngựa Hoang của thi nhân Victor, có lẽ chúng ta đã nhận thấy rõ điều này về cho một con người của anh - Làm nhựa hoang để lãng quên thù hận - Tránh vết hằn xa lánh cảnh nhiễu nhương - Lúc đắng lòng trước thảm cảnh bi thương - Xin được chút chia sẻ niềm bất hạnh. . . . như vậy chắc hẵn chúng ta cũng đã hiểu và nhìn thấy là tại sao con người thi nhân lại thích làm Ngựa Hoang, không phải rong chơi trên mọi chốn đường đời để thỏa chí giang hồ, không phải là một con người giang hồ trên các đấu trường cuộc đời – mà Ngựa Hoang của thi nhân Victor để nhìn nhận lại được cái mặt trái – cái sai trên chốn đường đời này. Nếu nhìn về cho khổ thơ cuối của thi phẩm, chắc hẵn chúng ta sẽ nhận thấy cái nét chân chính, cái tâm vị tha của con người thi nhân đối với tha nhân là như thế nào… để rồi từ đây hy vọng chúng ta sẽ hiểu nhiều hơn về tính cách Ngựa Hoang của thi nhân Victor là như thế …

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Làm nhựa hoang để lãng quên thù hận
Tránh vết hằn xa lánh cảnh nhiễu nhương
Lúc đắng lòng trước thảm cảnh bi thương
Xin được chút chia sẻ niềm bất hạnh

Là ngựa hoang phải đâu là vị thánh
Chẳng phép mầu xoa dịu nỗi xót xa
Là ngựa hoang ai thấu hiểu lòng ta
Đường sương gió bôn ba không chùn bước

Ta muốn đến một chân trời mơ ước
Nơi yêu thương nhân ái quyện lòng người
Tô điểm đời thêm rạng rỡ thắm tươi
Xóa sạch hết  nỗi đau nơi cõi trần

        (Ngựa hoang – Victor Nguyễn)

Nếu theo dòng thế sự - thì cái chuyện thế thái nhân tình của một thời cuộc đang nhiễu nhương và những nỗi đau hờn oán – chắc ai cũng biết là từ tháng 4/2016 cho đến hôm nay thì ai ai cũng đã biết về sự kiện Formosa và cũng là chuyện con cá – mọi người dân trên một quê hương đang bị xói mòn về tâm linh và một nền đạo đức đang xoay chuyển… Có lẽ với con người của thi nhân Victor cũng không nằm ngoài mục đích nguyên do đó – người chiến sĩ khi lâm trận thì trên tay còn có cây súng để tự vệ cho bản thân mình – còn người thi nhân văn sĩ, khi lâm trận cũng còn có một cây bút – một cây bút đâm mấy thằng gian bút chẳng tà – và hôm nay “cây bút” của thi nhân Victor vẫn còn nói lên được về một thế sự nhiễu nhương hôm nay…. Một lời than oán, một nỗi giận hờn, một cái đau của chính anh và của cả một dân tộc nhỏ bé nhưng anh hùng – để rồi lời than oán đó của hàng triệu con người cứ mãi vang vọng vào cõi hư không mà thôi – biết ai nghe được cho mình, biết ai thấu hiểu cho mình, và biết ai đồng cảm cho mình…. Một con người của Victor có lẽ cũng như bao con người khác cũng còn một chút nào đó ai oán và hờn căm – cho dù không xuống đường, không hô hào lớn tiếng, không rảo bước theo những đoàn người xuống phố… nhưng thi nhân Victor cũng còn có một mặt trận đấu tranh, một lĩnh vực để còn có một tiếng nói, thay giùm cho nỗi đọa đày đang dâng trào trong huyết quản… cũng như bao con người Vietnam hôm nay…. Một Victor và những con người Vietnam đang giàu lòng ái quốc, và ngay cả chúng tôi cũng như thế - câu chuyện con cá và sự kiện Formosa của ngày hôm qua không chỉ mình thi nhân Victor và một cây viết đang trên bàn giấy… bàn giấy cũng là một chiến trường, tư duy là những kế hoạch chiến lược để cho đoàn quân tư tưởng tuôn trào khi lâm trận… và ngay cả chúng tôi cũng thế - đã biết bao nhiêu tâm tư, bao nhiêu thi phẩm và cũng bao nhiêu bài viết tung lên xã hội như những trận pháo kinh hoàng với chiến sách “Tiền pháo hậu xung” Trong binh pháp Yếu lược của người dân đang chống chọi với những tham quyền và mọi thế lực – thì trên bàn giấy của chúng tôi cũng là một chiến trường trên mặt trận tư duy và văn hóa… cái tiếng nói chân chính và những nỗi niềm uất khuất của riêng cá nhân thi nhân Victor – đó cũng là những trái pháo rơi trên chiến trường văn hóa xã hội, để rồi khi những trái pháo tư duy đó nổ tung thì mọi người mới thấy đó là một uất nghẹn đắng lòng của những con người trên mặt trận văn hóa như Victor và ngay cả chúng tôi cũng như thế …

[img]<a href=[/img]" /> [img]<a href=[/img]" />
      NNH và thi nhân Victor Nguyễn            -            và Victor Nguyễn với họa sĩ, thi sĩ Lê Phú.

Nếu “Tôi Đang Nghe” của Victor ngày hôm nay – có giống như một tình khúc của TrinhCôngSơn ở trong “Đại bác Ru đêm” hay không, thì cũng còn có những nỗi buồn của một con người dân Việt đối với chính trên quê hương và đồng loại, nếu “Đại bác Ru đêm” của TrinhCôngSơn cứ ru mãi lời ca, thì “Tôi Đang Nghe” của Victor cũng đã ru vọng lời ca vào những âtm hồn người Vietnam đang còn mãi trong niềm đau ai oán… Nhìn lại sự kiện con cá – một thảm cảnh chưa từng thấy trong niềm đau đang chưa nguôi của người dân Việt, mà lòng ai cứ mãi còn sắt sẽ với nỗi hận nghìn thu của dân mình… Có thể nói Tôi Đang Nghe của Victor còn vọng vào trong cõi nghìn thu mai sau những lời than oán  như ngày xưa những tiếng khóc than đọa đày của người chinh phụ tiễn chồng ra chiến trận… Có lẽ với Tôi Đang Nghe của thi nhân – chúng tôi không thể xé nhỏ thi phẩm ra từng mảnh vở - nhưng chúng tôi muốn giữ nguyên một bài viết để mỗi khi độc giả được diện kiến và thưởng thức – thì mới thấy hết được nỗi niềm như thế …

TÔI ĐANG NGHE
Tôi đang nghe
Tiếng rên xiết biển khơi.
Cá phơi thây lũ chim trời giãy chết.
Tiếng khóc than giữa trần ai mỏi mệt.
Của dân tôi rách nát đến bần cùng.

Tôi đang nghe
Đất giãy chết thương đau.
Ruộng xanh mơ xác xơ vì nắng hạn.
Bởi mưu sâu lũ cuồng điên giặc hán.
Khuất phục dân tôi bằng thủ đoạn đê hèn.

Tôi đang nghe
Tiếng gào thét của dân đen.
Giữa quê hương dẫy đầy bao chất độc
Còn giọt nước mắt nào cho tôi để khóc.
Sinh mạng dân tôi đang giãy chết từng giờ.

Tôi đang nghe
Giữa lạc lỏng bơ vơ
Sức chịu đựng của dân tôi mòn mỏi.
Sự cam tâm trong cảnh đời u tối.
Ngày qua ngày héo hắt xác thân khô.

Tôi đang nghe
Tiếng vọng giữa hư vô.
Tiếng oán than những xác chết không mồ.
Đang đói lạnh giữa rừng sâu biển cả.
Đang ngẫn ngơ trước cuộc đời dối trá.
Nắm xương tàn biết gởi gắm nơi đâu.

---- 01/5/2016 ----

Có lẽ trong giới ca nhạc ai ai cũng còn nhớ bài ca  mang tên La Cumpa Sistar, với một nhịp điệu Tango thật là tình tứ và say đắm cho những cặp tình nhân trên sàn nhảy, nếu chúng ta vừa nghe nhạc và cùng thưởng thức với những nhịp điệu thướt tha nhưng lã lướt của một đôi khiêu vũ nào đó… thì chúng ta có thể cảm nhân được về cho một con người vũ nữ là như thế nào !!! Ở đây – có lẽ với thi nhân chắc với một đêm trong phòng trà nào đó – ngồi mà có lẽ suy tư và nhìn về cho những cô gái nhảy và tiếc thương cho một thân phận cuộc đời phải chịu những cái đắng cay trần đời như thế, nếu có ai đó đã từng thưởng thức bộ phim của Vietnam – “Gái nhảy” thì sẽ thấy được thân phận của con người kỹ nữ - họ sẽ có những tâm tư khi đêm về như thế nào – nếu cuộc sống và tình yêu đối với một con người là quan trọng như thế nào – thì con người thi nhân Victor Nguyễn chắc cũng đã nhìn được xuyên thấu qua làn khói thuốc mong manh trong một phòng trà ca nhạc – để rồi nhận thấy cuộc đời của những người em gái ấy với thân phận là những kỷ nữ cuộc đời này đã còn mang nhiều cay đắng như thế nào ! . . . . . . . Đêm tàn lệ đắng tuôn rơi.- Tủi thân kỹ nữ chơi vơi lạc loài - Men sầu tê buốt đôi môi - Ái ân đổi chác rã rời xác thân.. . . . . – Nếu một lần hay nhiều lần nào đó trong các tụ điểm phòng trà ca nhạc nào đó – con người thi nhân đã nhìn thấy một hoang đường cay đắng, để anh còn viết lên được thi phẩm: “Tỉnh giấc mơ đời” thì có lẽ cái nhìn của thi nhân chắc cũng giống như chúng tôi mà một lần trong tụ điểm phòng trà ca nhạc mini Hương Xưa tại quận Bình Tân Saigon – với giọng ca của Lệ Khanh (ca sĩ không chuyên) đã trình bày nhạc phẩm Tình Đời…. để chúng tôi nhận thấy người kỷ nữ ấy đã đem hết tâm tình vào một bài ca tâm sự như thế nào….

Nếu thi phẩm Tỉnh Giấc Mơ Đời của Victor Nguyễn được xuất phát từ một phòng trà ca nhạc nào đó – thì có lẽ khi bước chân của anh ra khỏi cửa màn nhung của phòng trà – trên con đường xã hội về đêm của Saigon – anh đã có những nghĩ suy gì ???

Nếu thi phẩm Tỉnh Giấc Mơ Đời - mà chính anh Victor viết lên phía sau bước chân trên đường phố nào đó với những ánh đèn hoa phố thị khi đêm về - thì anh đã nghĩ gì cho những thân phận con người đang còn nhiều khắc khoải và lo âu cho phần đời còn lại của họ ? Có lẽ sẽ còn nhiều – và còn nhiều ý nghĩ trong cái tư duy của anh về một câu chuyện của lòng mà chỉ có con người đồng cảm mới thấu hiểu được – một bên là con người với một cây viết, còn bên kia trong những ánh đèn mờ với những thân phận đang bị buông trôi với một tương lai vô định mờ mờ ảo ảo – tất cả sự việc – cũng như người con gái Lệ Khanh mà chúng tôi đã gặp gỡ ngày nào – nhưng không biết giờ này – khi chúng tôi đang viết về cho con người đa cảm Victor Nguyễn – thì những mảnh đời ấy có còn mãi những suy tư cứ mãi dằn vặt cho mình hay không – hay là cứ mãi buông trôi theo dòng thời gian với những ngày dài hoang lạc khi còn chút nhan sắc còn lại nào đó – và những cuộc tình vội vã ấy – có còn làm cho những người em nhìn thấy ngày mai sẽ như thế nào hay không ???

Ngoài cái tình yêu tha nhân – thì tình yêu đồng loại của thi nhân – có lẽ chắc cũng đã chan hòa trên tất cả mọi khía cạnh của cuộc đời hôm nay như thế - Có lẽ với phần cuối của Tỉnh Giấc Mơ Đời của thi nhân Victor, cũng còn là một lời nói chân tình, một lời khuyên, và có khi cũng là một lời tâm sự để nhắn nhủ về cho những thân phận còn mãi mê đắm trong khoảng trời mờ ảo như thế - nhưng liệu có mấy ai sẽ còn nghe được tiếng vọng khúc của tình sầu nghìn xưa của sự chân thật con người thi nhân của chúng ta

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Ngỡ như quên cảnh dãi dầu.
Ngựa xe xiêm áo nhuốm màu vinh hoa.
Ai hay vóc ngọc thân ngà.
Bụi trần vương lấy phong ba phủ đời.
Đêm tàn lệ đắng tuôn rơi.
Tủi thân kỹ nữ chơi vơi lạc loài.

Men sầu tê buốt đôi môi.
Ái ân đổi chác rã rời xác thân.
Trơ trơ dáng liễu vô thần.
Phong lưu lãng tử dần dần bỏ quên.

Đường về lặng lẻ buồn tênh.
Trăng tà chiếc bóng chênh vênh cuộc đời.
Thương thay một mảnh hồn rơi.
Em ơi tỉnh giấc mơ đời đi em.

(TỈNH GIẤC MƠ ĐỜI – Victor Nguyễn)
**** 03/4/2016 ****

Từ những cái nhìn đời của Victor Nguyễn, có lẽ chúng ta cũng đã thấy được con  người của anh qua những vần thơ, trong những tác phẩm thi ca của anh – chúng ta nhận thấy có một chút gì đó những nét thoáng riêng tư trong cái nhìn về cho một xã hội quê nhà – nếu là một con người nghệ sĩ thì chúng tôi khi viết loạt bài này về cho anh, phải thêm cho anh hai từ CHÂN CHÍNH… Vì qua cái nhìn của anh – từ những sự kiện, những tình huống và những hoàn cảnh trên cuộc sống này, ngoài cái nhìn về một cái tình nhân bản và sự đạo đức của một con người… chúng ta còn nhận thấy cái nhìn của thi nhân còn có một sự vị tha nào đó – và lúc nào ở phần cuối cũng có những câu nói chất chứa của những ân tình – có lẽ với cái tình người và một tình yêu đa sầu đa cảm như thế - chúng ta mới nhận thấy được cái lòng chân chất của anh khi viết qua ở khổ thơ cuối cùng của bất cứ thi phẩm nào – có lẽ ngày xưa khi viết về phần kết luận của một bài tập làm văn cái thưở còn đi học – thì sau phần mở bài và thân bài – thì phần kết luận chính là những tâm tư sâu lắng nhất của con người làm văn – thì ngày hôm nay mỗi khi chúng tôi cũng như tất cả quý độc giả mỗi lần nhìn vào cho những thi phẩm của anh – chúng ta cũng nhìn thấy được những nỗi lòng của anh vẫn còn những khắc khoải trần đời như thế nào – cái đó chính là những cái Chân Thiện Mỹ, những cái chân chất, và ngay cả những niềm ưu tư khắc khoải của một người nghệ sĩ – cái vị tha và nhân ái của một con người… mà hôm nay chúng tôi đang đề cập về cho thi nhân Victor Nguyễn vậy…

Nếu thi phẩm Tỉnh Giấc Mơ Đời mà anh đã nói về cho thân phận những người kỷ nữ trong thế giới phòng trà mờ ảo – thì thi phẩm Đảo Điên của anh cũng đã nói về cho một cái tình đồng loại đang chịu những cơn giằng xé về quê hương đang nhiễu nhương như thế.

Nếu Tỉnh Giấc Mơ Đời đã cho ra đời trong một hoàn cảnh ngang trái và éo le, thì Đảo Điên mà chúng tôi xin tạm gọi là một tuyệt phẩm – cũng đã nhắc lên hai chữ tình cảm và lòng ái quốc của anh mà chúng tôi nhận thấy qua thi phẩm - cái tình tha nhân và đồng loại sẽ là những lời nói chân chất của một con người như anh đã nhắn gửi và tỏ bày cho độc giả nhận thấy được con người của chính anh qua những lời thơ của những thi phẩm…

Tỉnh giấc Mơ đời – nếu anh đã viết về cho một con người, một thân phận buồn… thì Đảo Điên chính anh đang viết về cho một đồng loại, một dân tộc của một thời thế đúng nghĩa của Đảo điên – để từ đây – chúng ta nhận thấy những cái trái ngang, những cái oán khúc và ngay cả những cái oán hờn của cuộc sống này con người với con người là như thế…

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Bước xuống đây ta nhìn đối diện.
Bọn bé con đang chơi cuộc trốn tìm.
Giở những trò ma quái thật ú tim.
Hòng doạ dẫm những người tâm chân chất.

Ta đứng đây ta nhìn quanh mặt đất.
Lũ côn trùng đang được thể bò ra.
Chúng kiếm ăn chúng gieo rắc gần xa.
Nỗi kinh hãi trong lòng người lương thiện

Ta bất lực nên chấp tay cầu nguyện.
Xin cuồng phong quét sạch rác dương gian.
Cho thế nhân một cuộc sống bình an.
Ta thanh thản với bầu thơ túi rượu.

(DẢO ĐIÊN – Victor Nguyễn)
~~~~22/11/2013~~~~

[img]<a href=[/img]" /> [img]<a href=[/img]" />
           Thi nhân Victor Nguyễn và nhạc sĩ LêSinh....

Như chúng tôi đã trình bày – con người của thi nhân Victor Nguyễn luôn có một cái nhìn lạc quan với sự đời – cho dù trong một xã hội có bôn ba và chạy nhanh với một tốc độ phát triển – nhưng với cái Sự Đời thì luôn luôn vẫn ẩn hiện trong tầm mắt của mọi người – có lẽ với một nickname là Ngựa Hoang – hay rong chơi trên các nẻo đường nhân thế, con người thi nhân vẫn có một cái nhìn rất lạc quan và nhìn nhận được cái tầm giá trị của chính nó .

Nếu chúng ta cứ cho mãi theo vấn đề chủ quan gán ghép cho Giuđa đã có tội trong việc bán đứng Chúa Giêsu cho quân dữ - hay là thằng quỷ sứ Ác Lai với vị Thiền sư trên đường đi Tây Trúc … là những kẻ tội đồ trong phạm trù tín ngưỡng và giáo điều – thì đó chỉ là một cái nhìn mà chúng tôi cho là hơi khiêm tốn trong vấn đề nhận định về cho một sự kiện… Nhưng ở đây – nếu nói về thi phẩm Kẻ Tội Đồ của thi nhân Victor Nguyễn, nếu chúng ta thưởng ngoạn hết thi phẩm như đã chạy rong trên một cung đường và chứng kiến nhiều cái cảnh trái ngang của cuộc đời này – thử hỏi chúng ta sẽ nhìn nhận và đánh giá – nhận xét về cho con người thi nhân như thế nào ???  Ở đây – chúng tôi không bênh vực cho con người thi nhân – không chạy theo xu hướng thời đại của một xã hội mà cứ luôn mang cho mình một nền luân lý đạo đức theo trường phái Nho giáo cổ hủ - mà chúng tôi đang nhận diện tác phẩm qua một khách quan lạc quan hơn để nhìn thấy về thân phận của một con người kỷ nữ như chúng tôi đã trình bày ở phần Tỉnh Giấc Mơ Đời ở trên… Chúng ta sẽ không có những tư tưởng hẹp hòi và cổ hủ để đánh giá về cho một hay những con người, mà ở đây thi nhân Victor Nguyễn cũng đã nhìn thấy một cái tâm trong những cái hoàn cảnh hơi ngang trái mà trong thi phẩm Kẻ Tội Đồ, thi nhân Victor đã đi về một hướng khác… Chúng ta khoan vội đánh giá và nhìn nhận trong vòng lễ giáo khuôn phép và đạo đức của con người – Kẻ Tội Đồ của Victor Nguyễn ở đây  đã nói lên với những tâm tư tình cảm của những con người đang còn ở dưới vực bờ sâu thẳm của một xã hội… Có lẽ với cái hoàn cảnh và sự đưa đẩy của họ đã làm cho thi nhân một cái nhìn về cho sự thông cảm và thương hại ???!!! . . . . .  . Ôi đắng cay những luân lý vô thường - Sợi thòng lọng trói đời em nghiệt ngã - Nghĩa gì đâu khi tâm hồn hóa đá - Năm canh chày chua chát mảnh hồn hoa - Rồi một ngày trời đất dậy phong ba - Bao khát khao cháy bừng trong đêm tối - Ta với em hai tâm hồn tội lỗi - Mở ngục tù giải thoát trái tim yêu.. . . . . .  Đó – để cho chúng ta nhận thấy một khi đã là người chắc chắn ai ai cũng muốn cho mình một cái nhân đức, một cái nho phong lễ giáo của cái tình đời này – nếu chúng ta đã nghe những lời tâm tư tình cảm của những Kẻ Tội Đồ - thì chúng ta sẽ có những sự cảm thông về cho họ như thế nào, chúng ta sẽ thấy những nỗi xót xa của những con người Tội Đồ ấy là như thế nào -  chúng tôi không bênh vực – không che đậy – không tiềm tàng với những cái xấu – để rồi cứ theo một chủ nghĩa đạo đức vô song để cho những Kẻ Tội Đồ ấy cứ mãi trầm mình vào một nơi chốn mờ ảo và tăm tối…. Ở đây – Kẻ Tội Đồ của thi nhân Victor Nguyễn với một cái nhìn khách quan là nhận diện được đó cũng là một con người – mà đã là con người thì đương nhiên đều có một lý trí và những lý lẽ để biện hộ cho mình… Như vậy – có lẽ chúng ta đã nhận thấy từ Một “Tỉnh giấc Mơ đời” cho đến “Kẻ Tội Đồ” bây giờ chúng ta sẽ có một cái nhìn xã hội theo một tâm lý chủ quan hơn – xác thực hơn – và một lập luận biện chứng rõ hơn ???

KẺ TỘI ĐỒ
Ta với em là hai kẻ tội đồ.
Vượt cương tỏa thoát ly vòng lễ giáo
Vào đất chết cố tìm trong giông bão.
Nửa của mình đang lạc ở nơi đâu.

Em chơi vơi với duyên kiếp u sầu.
Ta hụt hẩng bởi thuyền yêu lạc lối.
Đêm trằn trọc thả hồn hoang trôi nổi.
Nụ xuân đời ao ước giấc yêu thương.

Ôi đắng cay những luân lý vô thường.
Sợi thòng lọng trói đời em nghiệt ngã.
Nghĩa gì đâu khi tâm hồn hóa đá.
Năm canh chày chua chát mảnh hồn hoa.

Rồi một ngày trời đất dậy phong ba.
Bao khát khao cháy bừng trong đêm tối.
Ta với em hai tâm hồn tội lỗi.
Mở ngục tù giải thoát trái tim yêu.

Sắc hương mơ em dáng ngọc yêu kiều.
Ta sức sống đắm say lòng xuân nữ.
Cùng hiến dâng trao linh hồn quỷ dữ.
Để được yêu và thành kẻ tội đồ.

***** 17/3/2016 *****

Nếu như chúng tôi khi cầm bút – đã trình bày về cho những biện chứng và những lập luận tóm lược của riêng mình – cái xấu cái hèn hạ của con người trong một xã hội – mà con người thi nhân chúng tôi đang đề cập về cho một thực trang của thời thế - ắt hẵn với điều kiện CÓ và ĐỦ sẽ còn cho chúng ta nhận thấy được trên suốt con đương trần thế này mà “Ngựa Hoang Victor” đã đi qua – từ một con người đã từng là Người Thầy, một con người đã từng là một địa vị trong xã hội, một con người đã từng rong ruỗi trên mọi chốn đường đời – cũng như chúng tôi, có lẽ cũng đã thấy được hết những vấn đề, những sự kiện, và ngay cả những thực trạng đang chất chứa và đầy dẫy của một xã hội ….

Ở đây nếu chúng ta nhận thấy từ thi phẩm “Tôi đang nghe” cũng đã có những bài họa lại – hay còn là những câu, bài comment trả lời – hoặc chúng ta còn gọi là Reply thì có thể nói con người của thi sĩ MyPhuong Phan cũng đã trình bày với một bài họa tương tự để trả lời cũng như một biện chứng lập luận đồng cảm… hay trong “Tỉnh Giấc Mơ Đời” với những bài họa Reply của Phạm Hữu Lộc, Lan Kiều… cũng đã nói lên được những cái đồng cảm và đồng điệu về với thi nhân Victor…. Hoặc với thi phẩm “Kẻ Tội Đồ” mà chúng tôi cũng đã nhận thấy thi nữ Hồ Tịnh Văn cũng đã có những lập luận của riêng mình không phải để che đậy cho một sự thực – mà đó là một lời giải chứng minh cho một con người trong cái xã hội nhiễu nhương hiện nay… hay là thi phẩm “Ngoại Tình” – để rồi chúng tôi nhận thấy những nhà văn thi sĩ như MyPhuong Phan, Hoa Cỏ Mùa Xuân, Chức Nữ, Trần Bách Thắng, Chị NgaVu, hay là cả người đẹp Phạm Thu Hường…. cũng đã có những lý lẽ rất cứng cỏi không phải để biện chứng cho một tội danh – mà là để đưa lên một tiếng nói là tại sao phải như vậy – những lập luận và những lý lẽ không phải để bào chữa cho một cái xấu của thực trạng hiện nay – mà ngược lại đó là một trong những cái hay của cuộc sống đầy dẫy những bon chen này… Chúng tôi hôm nay đang viết về cho con người Victor thi nhân – nói về cho một con người hiểu sâu biết rộng, và con người có một địa vị xã hội hiện nay như thi nhân Victor Nguyễn, và nhận thấy rằng – cho dù đang ở một địa vị danh vọng trong xã hội – nhưng con người của Victor Nguyễn vẩn còn có nhiều lúc tự hạ mình và rong chơi khắp trần thế như một con ngựa hoang trên những vết thù trên cuộc đời này – Đó chính là một cái nhân – cái nghĩa và cả cái tâm trong con người của anh… Có lẽ những thi phẩm của anh, chắc hẵn cũng nói lên được một phần nào trong tận hang cùng ngõ hẽm của một xã hội mà con người ta cứ luôn mãi dày vò và xa lánh – thì chính nơi con người của thi nhân Victor đã đi sâu vào những phần đời đen tối ấy – để còn nhận diện được rõ ràng cho những thực trạng, có thể nói – cái tâm và cái nhân ở trong con người thi nhân Victor Nguyễn chắc cũng đã trải dài trên những cung đường của cuộc sống mà chính anh đã đi qua – qua những nơi mà tăm tối mọi con người khác chưa hoặc là không muốn đến – đến để nhìn thấy một sự thực, nhìn thấy một cái tâm và cái nghĩa cao cả còn sót lại trong mỗi con người bần hèn nhất như thế đấy…  

Ở đây – có thể nói thi phẩm “Ngoại Tình” là một vấn đề câu chuyện cuối cùng trong loạt bài mà chúng tôi đang đề cập về cho con người thi nhân Victor… để từ đây chúng ta có một cái nhìn chủ quan hơn – khách quan hơn về cho những thực trạng với xã hội hiện nay – nói về cho thi nhân Victor Nguyễn - là sẽ đồng nghĩa với những vấn đề xã hội với thời buổi hiện nay – nếu chúng ta đã thoát ra khỏi cái vòng lễ giáo Nho học – không còn như là cái thời kỳ Cô Mai trong Nữa Chừng Xuân, không còn là Lan trong Hồn Bướm mơ Tiên, không còn là cô Loan trong Đoạn Tuyệt, hay không còn là Cô Mơ trong Dì Mơ…. Để rồi cái xã hội đã thăng hoa ngày nay đương nhiên nó sẽ khác đi tất cả - từ những lề lối tư duy đến một phong cách sống  mà có lẽ chính con người của thi nhân Victor không biết có phải là con người tiên phong cho một trường phái lập luận duy chứng về cho xã hội mới hay không – câu trả lời sẽ nằm ở trong chính tư duy của mỗi chúng ta một khi nhìn qua bài viết này….

NGOẠI TÌNH
Ta riết lấy mảnh hình hài khốn khổ.
Nghe trời yêu rạn vỡ vết đau thương.
Cõi nhân sinh hoan lạc mấy nẻo đường.
Sao nghiệt ngã trong vòng vây định kiến.

Ta ao ước em một lần dâng hiến.
Em khát khao được một khắc ngoại tình.
Cùng dìu nhau vào bể ái phiêu linh.
Khúc hoan lạc cả đời chưa có được.

Hỡi nhân thế hỏi đâu là mực thước.
Những khát khao cháy bỏng của con người .
Hay giáo điều của Khổng tử xa xôi.
Câu tứ đức tam tòng nghe lạc lõng.

Dẫu đau khổ vẫn cam thuyền đã đóng.
Dẫu đọa đày chua chát mảnh hồn hoa.
Đêm vợ chồng giả dối khúc hoan ca.
Rồi nức nỡ giữa canh trường tuyệt vọng.

Ta muốn được một lần xin được sống.
Vất giáo điều định kiến của nhân gian.
Dìu bước em tìm đến chốn địa đàng.
Say khúc hát yêu thương và hạnh phúc.

***** 13/3/2016 *****

Victor Nguyễn, dẫu sao cũng chì là một con người như chúng ta – nhưng chính anh và tấm chân tình yêu tha nhân và một tinh thần giàu lòng ái quốc, nhận thấy được những niềm đau, thấu suốt được một thế thời nhân thế - nếu đang là một người thầy – thì có lẽ sẽ còn truyền bá nhiều những tư duy, nếu là một thi nhân chân chính – sẽ còn cho ra đời những tuyệt tác thực chất của một chữ Tình – nếu là một tâm hồn đa cảm – sẽ thấu suốt được những niềm đau của tha nhân, thơ ca và tình khúc – có lẽ sẽ còn vọng về cho mai sau những dấu khúc mang nặng những tình đời… Cái tình đời ấy cũng còn mãi mang nặng những tư duy sầu bi và ai oán hay không – thì đó là sự cảm nhận của người đối diện.

Giờ đây – chúng tôi phải nói gì hơn về cho một con người, người thầy, người bạn và một đồng nghiệp của chúng tôi – trong cái tình bạn hôm nay chắc chắn sẽ còn cho những vang vọng của ngày sau.  Xin được một lời cầu chúc chân thành nhất của chúng tôi để kính trao về cho thi nhân Victor một lời chúc và lời chào chân thành để anh còn thăng tiến mãi trên con đường mà anh đang ĐI TỚI, để anh còn cho ra đời những tuyệt tác hay hơn ý nghĩa hơn và cảm nhận của lòng người sâu sắc hơn, nếu ngày hôm nay trong tình khúc Dạ Khúc Hoang Vu của thi nhân đã được nhạc sĩ Lê Sinh phổ lên một bài ca để chứng tỏ đoạn đường đời mà anh đã đi qua, thì có lẽ chúng tôi cũng phải xin  mượn lại với một câu hát trong bản tình ca “Thói Đời” của nhạc sĩ Trúc Phương để kết thúc cho loạt bài viết của chúng tôi về cho thi nhân hôm nay . . . .

“Đường thương đau đầy ải nhân gian – ai chưa qua chưa phải là người – trong thói đời cười ra nước mắt - xưa trắng tay gọi tên bằng hữu - giờ giàu sang quên kẻ tâm giao – còn gian dối cho nhau . . . . . . .”

NguyenNgocHai

[img]<a href=[/img]" /> [img]<a href=[/img]" />

[img]<a href=[/img]" /> [img]<a href=[/img]" />
    __________________________________

[youtube] https://www.youtube.com/watch?v=zKjCAnjeNmQ [/youtube]
   
Tác giả bài viết xin hân hạnh được giới thiệu với quý độc giả - một số bài thơ họa lại của nhiều thi nhân với những thi phẩm của Victor Nguyễn....

Bài cảm tác 1  (Bài Tôi đang nghe – Victor)
Tác giả : MyPhuong Pham

Y ĐỀ
Tôi đang nghe..tiếng xé lòng núi non
Tiếng sóng gào gì đâu nên nông nổi
Lời thì thầm ruộng khô đang muốn nói
Bọn tham tiền mời giặc giết dân ta
Tôi đang nghe...lòng quặn đau trăm ngả
Bốn mươi năm giải phóng... mất,còn gì
Còn quanh ta tham ô trong mộng mị
Tiền làm mờ...lý trí lẫn lương tâm
Tôi đang nghe...tiếng khóc hận xa xăm
Của dân tình quằn mình trong cái chết
Sự đói nghèo phá đời trong mỏi mệt
Cái gọi là.. mở cửa khẩu khựa ban
Tôi đang nghe...tiếng nấc nghẹn ly tan
Kẻ ra đi gì ăn nhầm hóa chất
Bởi từ đâu.. lòng người còn hay mất
Bán mặt hàng,chất cấm trong thức ăn
Tôi đang nghe...tiếng dân mình oán hận
Mất rất nhiều trong cái bốn mươi năm
Mất lòng tin.. mất dần ngày càng thắm
Đất nước tôi..còn đó chết dần mòn
**** 01/5/2016 ****

Bài họa 1 (Tỉnh giấc Mơ đời – Victor)
Tác giả : Phạm Hữu Lộc

ĐÓA HOA RƠI
Đôi mươi đã lụy đường tình
Mặt hoa da phấn lung linh sáng ngời
Quá đà bước đến cuộc chơi
Quay cuồng quên cả đất trời muội mê
Chân phèn từ chỗ đồng quê
Những mong rữa gót tìm về chốn xa
Đô thành phô nhụy khoe hoa
Ong vờn, bướm lượn sa đà bao thâu
Gió sương bụi bám kín đầu
Mây mưa vùi dập nát nhàu đời hoa
Bão giông trầy xước thân ngà
Quay cuồng trong khúc bi ca cuộc đời
Đêm tàn gương vỡ, bình rơi
Đắng cay nếm nghẹn, mảnh đời thiêu ôi
Lệ sầu chảy thấm mặn môi
Tình tiền đè nặng rã rời tấm thân
Vùi hương rữa nhụy bao lần
Bao chàng lãng tử thưa dần rồi quên
Cô phòng một bóng buồn tênh
Bước chân xiêu vẹo chông chênh đường đời
Thương thay một đóa hoa rơi
Gượng lên làm lại cuộc đời đi em
----- 05/4/2016 -----


Bài họa
Tác giả : Lan Kieu

TRẦN GIAN ..
Thì hãy cứ vui bầu thơ túi rượu
Cái trần gian ... là trần tục thế gian
Không có gian , trần với địa đàng
Lại phải gọi tiếng trần gian như vậy ?
Cõi hư danh ,luôn tranh đua cướp lấy
Người ngồi cao đè kẻ yếu thẳng tay
Bao khổ đau, than khóc có hằng ngày
Loài sâu bọ cũng ngoe ngay khiếp đãm
Ta đã biết cuộc đời là cõi tạm
Thì trách chi những ngu muội gian tham
Đừng trách chi các loài sâu ăn bám
Hút máu người...tánh ích kỷ xác phàm
Cuộc trần thế cứ như là đàm tiếu
Bã lợi danh không thiếu kẻ tranh giành
Tánh thiện lương sao thật quá mong manh
Xin gác lại,..cũng đành dương mắt ngó...
22-11-13 Thôi Thôi.


Bài Cảm Tác 1 (Bài Kẻ Tội đồ - Victor)
Tác giả : Hồ Tịnh Văn

NÀO PHẢI KẺ TỘI ĐỒ
Hai chúng ta nào phải kẻ tội đồ
Anh khát yêu còn em thì khát nhớ
Có ngờ đâu cuối xuân thời nặng nợ
Đã bùng lên ngọn lửa cháy ngút ngàn
Em yêu anh lồng ngực chực vỡ tan
Trao cho nhau một tình yêu bỏng cháy
Anh cúi xuống bên đời em ngày ấy...
Nước mắt tràn em đón nhận cao sang
Chuyện tình mình ai đó nói trái ngang
Nhưng với em là tình yêu đích thực
Em khổ đau giữa dòng đời đến mức
Gặp anh yêu thúc giục trái tim nồng
Tưởng yên bình êm ả mặt nước trong
Tưởng xuân thì chẳng còn trong dư ảnh
Mưa xuân tưới trái tim ngày đáo hạn
Hai ta bừng cháy khát những đam mê
Tuổi bốn mươi nào dám sánh xuân thì
Nhưng âm ỉ, rù rì như nham thạch
Tim hóa đá bao năm rồi khai quật
Một tâm hồn ngỡ thất lạc từ lâu
Đất trời giờ bay bỗng giữa ngàn sao
Ngàn giông tố qua mau từ ngày đó
Anh bên em như mạn thuyền sóng vỗ
Ôm vào lòng nỗi nhớ cứ xôn xao
Em bên anh ngây ngất những ngọt ngào
Em như thể tình đầu trong tâm trí
Anh bên em linh hồn yêu di thể
Quấn quýt rồi nào có thể rời xa...
Cả đất trời quỳ gối trước hai ta....
HỒ TỊNH VĂN

Bài Cảm Tác 2
Tác giả : Sơn Nguyễn

Đường tình duyên giờ đã chia hai lối,
Mộng ái ân mỗi tối có bên nhau.
Quyện hơi thở thổi hết những nỗi đau,
Mắt nhắm nghiền quên cơn sẩu hiện hữu.
Biết là tội nhưng lòng ta luôn nhủ,
Em của ta với những ngày hôm qua.
Em của ta với tất cả chiều tà
Và mãi mãi em là riêng ta nhé.
Cách con sông nên chỉ làm như thế,
Cách hàng rào,hoang phế dâm bụt xưa
Lối nhà em,ai đã chẳng thèm chừa
Để ngủ gục đội mưa bên góc nhỏ.
Em và ta tình xưa chưa nỡ bỏ
Nụ hôn đầu lối ngõ vắng trao nhau.
Ta và em ghì chặt làm áo nhàu
Cõi thiên đường lần đầu như hoa nở.
Yêu như thế chữ tình mang tội lỗi
Hay giận ta tại vội mỗi nụ cười
Tim chỉ biết ân ái với một người,
Thành tội đồ trăng về treo trước ngõ.
----- 25/4/2016 -----


Bài Cảm Tác 1 Bài Ngoại tình – Victor)
Tác giả : MyPhuong Pham

Đêm hoan lạc buông lòng đầy ham muốn
Mộng ái ân tội lỗi xác thân hèn
Tình một đêm đến đi không lần hẹn
Tội ngoại tình vị ngọt chát nào hay
Đời nghiệt ngã cho ta chút men say
Yêu một phút đắm chìm trong ngục lửa
Biết rằng đau xót xa không chọn lựa
Mặt cho đời cười trách mặt cho ta
Đâu là đúng vực sâu như xa lạ
Câu chung tình đánh mất lẳng lơ sao
Hay chung thủy câu ấy sẽ thế nào
Đêm lạc lõng nghe lòng mình chua chát
Tạm chơi ngông đêm vợ chồng in tạc
Khúc giao hoà hồn lạc mất tâm tư
Yêu cho hết chỉ một đêm không ngự
Mai hai đường trên lối rẻ đi qua
Thôi anh nhé cứ say men tình ngã
Cứ điên cuồng để một thoáng đam mê
Mai là hết cho dù đời đổ lệ
Đó anh à kỷ niệm nhé một đêm
----- 13/3/2016-----

Bài Cảm Tác 2
Tác Giả : Hoa Cỏ Mùa Xuân

DẪU LÀ MỘT KHẮC...
Hãy bước tới người ơi đừng do dự
Rèn loan buông nhưng hờ hững then cài
Đôi má hồng đang cần một bờ vai
Một đôi tay loạn cuồng theo nhịp thở.
Bao năm héo trong cuộc đời chồng vợ
Trọn tào khang nhưng duyên nợ hững hờ
Hi sinh nào dành sỏi đá mòn trơ
Miếng thịt ngon mãi đãi người tịt mũi?
Nếu có thể, bước khỏi ngày lầm lũi
Một khắc thôi cũng đủ ấm thân nầy
Em sẵn sàng chờ đợi ở chốn đây
Người mau tới, mặc người đời định kiến.
Lễ giáo ư? Đòi giữ chi sĩ diện?
Vợ thắt lưng, chồng khách sạn đều đều
Điện thoại đầy những hình ảnh" em yêu "
Hà cớ chi..mình nữ nhi chịu thiệt?
Sống phóng khoáng đòi gì ai trinh tiết
Ta chờ chi ...khi họ giết xuân thì.
----- 13/3/2016 -----

Bài Họa 1
Tác Giả : Chức Nữ

NGOẠI TÌNH
Cõi trần gian là vô vàn khuôn khổ
Đường tình yêu vào hố thẳm, nguồn thương
Biến không trung thành cửa ngõ thiên đường
Mời ân ái rõ ràng trong dự kiến.
Đêm nghiệt ngã ai một lòng dâng hiến
Bởi khát khao hai tiếng nói ân tình
Ngẫm dòng đời hoang tưởng phút điêu linh
Nên chẳng trách dẫu tình người mất được
Trên dương thế trời bắt cầu ô thước
Dẫu bao mùa mưa gió chẳng buồn thôi
lặng lẽ thầm mơ tưởng những xa xôi
Nên ký ức vẫn miệt mài trông ngóng
Rồi toan tính mỗi đêm bù khoảng trống
Gẫm phù dung lạc giữa chốn phồn hoa
Biết ngoại tình giây phút cũng lìa xa
Ôm cay đắng mãi đong đầy thất vọng
Khi choàng tỉnh trái tim bừng sức sống
Biết còn tin số mệnh lưới trần gian
Cõi nhân sinh lầm lạc chốn thiên đàng
Chua xót lắm hỡi con trời tội lỗi....
13/3/16
Chức Nữ....họa

Bài Họa 2
Tác Giả : Trần Bách Thắng

QUAY ĐẦU
Em luận lý vướng lưới tình là khổ
Là đắng cay là nghiệt ngã tang thương
Phải làm sao khi gặp gỡ bên đường
Tim chung nhịp mà còn chung dự kiến
Em rung động rồi bất ngờ dâng hiến
Em cuồng quay theo khúc nhạc hoa tình
Bỏ quên đời trong ngày tháng phiêu linh
Đâu trân quý những gì em có được
Cuồng cảm xúc em quên câu chuẩn thước
Thói đam mê hương xác thịt bên người
Mặc tương lai em chẳng nghĩ xa xôi
Không chung thủy nên từng đêm lạc lõng
Rồi ngày nọ bãi tình hoang cửa đóng
Lê thân tàn em hiểu thói trăng hoa
Khúc tình lừa em lầm tưởng bài ca
Em hụt hẫng và vô cùng thất vọng
Lòng tha thứ phép nhiệm màu cuộc sống
Vì tương lai kết thúc những dối gian
Hãy quay đầu khi lạc bước địa đàng
Về mái ấm lo chu toàn hạnh phúc
Gò Vấp,13.03.2016
Trần Bách Thắng

Bài Cảm Tác 3
Tác Giả : Nga Vu
Y ĐỀ
Cơn bão qua
thổi tung xiềng xích
tam tòng khuấy đảo trung trinh
địa ngục trần gian ngoạ quỷ hiện hình
trói hai chữ vọng phu cột vòng cương toả
đạo vợ chồng sóng sôi bờ vỡ
chát chua
đày đoạ cuộc tình
dìm khát khao một đời chẳng được thấy bình minh
đắng ngắt buộc câu duyên nợ
Em chỉ muốn một lần được thở
được làm người thấm đẫm chữ yêu thương
chỉ một lần thôi
dẫu vướng phải tai ương
xin trọn vẹn ái ân
trọn tình mai trước
chỉ xin một lần rồi trở về cơn gió ngược
để thấy mình có một lúc hồi sinh
P/S: Liều một chuyên phiêu du kkkaaa
---- 13/3/2016 ----

Bài Cảm Tác 4
Tác Giả : Phạm Thị Thu Hường

NHỮNG PHÚT GIÂY TỘI LỖI
Em chạy trốn phút tim mình khao khát
VÌ vốn biết điệu tình ca dào dạt
Phút khạo khờ chẳng mấy chốc vùi chôn
Cả đạo hạnh và luân thường đạo lý
Nhưng ái tình như những viên ma tuý
Mời gọi say mê thúc giục trong đầu
Dù tình anh cháy chẳng bao lâu
Nhưng em vẫn yêu thương và dằn vặt
Bởi hôn nhân của mình đã lạnh ngắt
Hết ái ân hết cả những ân tình
Là đêm tối chìm sau bình minh giả dối
Và em muốn phá tan vòng bức bối
Sống một lần dù tày đình tội lỗi
Giấc hoan lạc đưa mình đến đê mê
Thủa hồng hoang đếm đợi từng giây phút
Đừng xa rời quay về với buồn đau
17-05-2016 PV




Về Đầu Trang
Xem lý lịch thành viên Gửi tin nhắn Gửi email Địa chỉ AIM
Trình bày bài viết theo thời gian:   
Gửi bài mới   Trả lời chủ đề này    Trường Trung Học Sao Mai Đà Nẵng » Văn , Truyện /Sáng Tác Thời gian được tính theo giờ EST (U.S./Canada)
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 
Chuyển đến 
Bạn không có quyền gửi bài viết
Bạn không có quyền trả lời bài viết
Bạn không có quyền sửa chữa bài viết của bạn
Bạn không có quyền xóa bài viết của bạn
Bạn không có quyền tham gia bầu chọn


Powered by SaoMaiDaNang © Nho'm SaoMai DaNang
Designed for SaoMaiDanang - Nam cuoi cung cua truong SAO MAI