Trường Trung Học Sao Mai Đà Nẵng
Đăng Nhập Đăng ký Trợ giúp Thành viên Tìm kiếm Trường Trung Học Sao Mai Đà Nẵng

Tường Vy – Lời thơ tựa lấy cõi hồn mong manh

 
Gửi bài mới   Trả lời chủ đề này    Trường Trung Học Sao Mai Đà Nẵng » Văn , Truyện /Sáng Tác
Xem chủ đề cũ hơn :: Xem chủ đề mới hơn  
Tác giả Thông điệp
Nguyen Ngoc Hai
Moderator
Moderator


Ngày tham gia: 10 9 2009
Số bài: 1789
Đến từ: Viet Nam

Bài gửiGửi: CN Tháng 5 08, 2016 12:06 pm    Tiêu đề: Tường Vy – Lời thơ tựa lấy cõi hồn mong manh Trả lời với trích dẫn nội dung bài viết này

Chút Cảm nhận về cho thi phẩm của Tường Vy

Tường Vy – Lời thơ tựa lấy cõi hồn mong manh

Có lẽ trong hội nhóm thi ca ThiVănViệt – chúng tôi chưa biết gì nhiều về cho một thi nữ Tường Vy – nhưng trên trang Cộng đồng này chúng tôi cũng đã vô tình được thưởng ngoạn với những lời thơ của chị, thông qua những hình ảnh mà chúng tôi đã nhận thấy – có lẽ về cho một hồn thơ mà để rồi hôm nay chúng tôi “lại đề cập” về cho một con người – mang trong mình một tâm trạng buồn trôi qua những lời thơ – mà có lẽ vần thơ hôm nay khi chúng tôi đưa lên đây có thể nói là cả một đoạn trường sầu lắng khúc bi ai…

Nếu trong nhóm thi ca ThiVănViệt từ ngày 30/5/2015 với buổi Tiệc thơ khi ra mắt Tuyển tập thơ nhiều tác giả - Rồi Đá Cũng Nở Hoa để trình làng với 13 nhân tố ưu tú trong Vườn hoa vô ưu này thì cho đến nay Trang Thơ và Tủ sách Thi Văn Việt đã ra đời với một số thi nhân thật đáng để tự hào… để rồi hôm nay khi một người con quê nhà là Tường Vy Thơ cũng nằm trong số muôn vàn với những hồn thơ để nâng cao giá trị của một nhóm thi nhân của Vườn hoa ấy….
 
[img]<a href=[/img]" /> [img]<a href=[/img]" />
Thi sĩ Tường Vy


ÔM NỖI NHỚ !

Ôm nỗi nhớ! Trời nghiêng đất ngã
Lá mùa xuân lã chã vàng rơi
Lòng em nỗi nhớ chơi vơi
Mùa xuân sao đến .... hợt hời với em ?

Ôm nỗi nhớ ! từng đêm trở giấc
Đông đi rồi vở lật sang trang
Sao lòng vẫn cứ đa mang ?
Thì ra nỗi nhớ trói ràng nơi đây

Ôm nỗi nhớ ! Tình say mộng ảo
Từng đêm về lảo đảo trong mơ
Ru tình bằng những vần thơ
Đợi chờ khao khát trên bờ môi ngoan

Ôm nỗi nhớ ! cung đàn nhịp lỡ
Vướng tơ tình biết gỡ sao đây ?
Anh à ! anh có nào hay ?
Chiều nay nỗi nhớ tràn vây - rối lòng. ....

Xót thương cho phận má hồng
Cớ sao con sáo sổ lồng không bay ?
Xuân hồng mật ngọt còn đây
Cớ sao chịu nỗi đọa đày ... vì yêu.


17/02/16  Tường Vy. (Chỉ là thơ)

Nhân một buổi tụ họp trong nhóm lẻ với nhau, cái duyên định mệnh đầu tiên chúng tôi xin được kính gửi lên đây một lời cảm ơn sâu sắc và chân thành đến với anh Lê Văn Sinh, một con người nghệ sĩ miền trung của mảnh đất thần kinh thương nhớ… và trong lúc cao hứng – anh đã trình bày một thi phẩm của thi sĩ Tường Vy Thơ – bài Ôm Nỗi Nhớ - Có lẽ với thi phẩm này, đã là lần thứ mấy anh đã phổ nhạc từ những thi phẩm với nhiều hồn thơ, nhưng ở đây có lẽ chúng tôi cũng nhận thấy – Ôm Nỗi Nhớ của hồn thơ Tường Vy chắc cũng đã làm cho anh xao động phần nào để rồi a phải phổ lên cho mình và cho đời với một bản tình ca sầu lắng như thế… Chỉ với cung điệu là Nhịp Slow, nhưng có lẽ ngoài cái giá trị của hồn thơ Tường Vy mà thôi – riêng anh Lê Văn Sinh cũng còn xin nđược nói là đã nâng quan điểm hồn thơ từ một khía cạnh sầu lắng để giá trị tầm cao của một bản tình ca có thể nói là đi sâu vào lòng người… Nếu những lần chúng tôi đã tham gia vào với các tụ điểm ca nhạc nhẹ nhàng và sâu lắng – để ru vào lòng người ở các tụ điểm ca nhạc nhẹ trong thành phố này – để rồi chúng tôi phải mang nặng cho mình những cảm xúc mỗi lần sau đó mà chúng tôi viết lên cho mình và cho người những loạt bài và những dòng chữ đễ mãi ghi dấu trong đời – thì hôm nay chắc có lẽ tại tư gia của anh Nguyễn Hữu Hiền (Thanh Hóa Nguyễn) có lẽ cũng là một tụ điểmca nhạc nho nhỏ và có tính mini với những con người như chúng tôi,

[img]<a href=[/img]" /> [img]<a href=[/img]" />
   
Chúng ta nhận thấy cái nỗi nhớ quay quắt trong một tâm hồn của một con người như trời đất bão going, như rừng còn chưa thay lá – như biển gào thét giữa bãi cát chiều đông , và như trắc trở quay mãi với một tâm hồn thi nữ của một bài thơ chứa đựng những nỗi sầu nhân thế, có ai biết được cho lòng này những trái ngang, tại sao không là lá mùa thu mãi còn rơi mà hồn thơ người thi nữ lại nói tới những chiếc lá mùa xuân rơi lã chã, cũng có lẽ trong bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông – thì nỗi nhớ cứ mãi còn quay – như sóng biển cứ mãi xô bờ - có lẽ như những cánh chim trời còn bay mãi đi tìm nỗi nhớ ở cuối chân mây… nhưng tìm rồi có thấy không, hay là con người trong vần thơ cứ mãi trách cứ mùa Xuân sao vẫn còn hời hợt với chính mình… Hay là “người buồn thì cảnh vui đâu bao giờ” và chính vì vậy cả ba mùa Xuân hạ Thu lá rừng rơi rụng hết rồi – chỉ còn mùa Đông qua thì chiếc lá cuối cùng may ra còn đọng lại trên cao – để giúp cho người thi nhân Tường Vy còn lại cho mình một chút quỳnh hương nào đó??? Phải chăng những người thi nhân của chúng ta cũng đã tự ru lắng với cõi lòng mình mãi chút nào đó còn đọng lại cho mình một chút niềm tin và ước vọng ? Có thể chính với chị Tường Vy cũng thế mà thôi, chị vẫn còn những giấc mơ hoa, còn một chút hy vọng mong manh – vẫn còn một chut1 hoài niệm nào đó khi xuyên qua những vần thơ mà chị cũng đã nói lên như thế…

Nếu ngày xưa – lâu lắm rồi, chúng tôi đã có dịp đề cập trong loạt bài: Lá mùa thu còn mãi rơi (NNH) –  (http://runglathap.forumvi.net/t94-topic )

. . . . . . . . . . . . . .  .
Có thể nói mùa thu với chị XuanLien, không hẵn đã là nỗi buồn với những gót chân hài còn mãi mênh mang như từng chiếc rá vô tình mà chị đã cảm nhận được, mùa thu với biết bao nhiêu hồn thơ của ngày nay hình như đang còn đó những nỗi buồn miên man chưa thể xa vắng mà còn mãi nghìn trùng nhớ thương với những mối tình ly biệt, “người ấy” đã ra đi – Em ra đi mùa thu, mùa thu không trở lại, đếm lá úa thời gian, sao còn thôi đong đưa… Người Ấy – con người một nữa trái tim của XuanLien hầu như bỏ cả mùa thu để đi về một chân trời nào đó xa lắm, xa hẵn nghìn trùng và cứ mãi biền biệt, người con gái năm nào đành đoạn bỏ trường xưa để còn ngồi ôm tình sầu gối chiếc, hình như mùa hạ cũng chưa trôi qua hẵn, để nỗi nhớ trường xưa chưa dứt hẵn thì lại mang trong mình nỗi buồn biệt ly của tình sầu thiên thu… Đúng là tình sầu thiên thu của chị XuanLien dặm trường còn mãi cho đến đã bao lần thu tàn mà chị vẫn còn ngồi đây để ngóng chờ một mùa thu nữa lại tới… Không hiểu chờ đợi làm chi để rồi nỗi buồn cứ mãi dâng lên… bóng hình người con gái cứ mãi còn trong chiều sương thu, mà những chiếc lá hầu như chưa thể rơi rụng để rồi cứ mãi ngồi đây mà cứ mãi ngóng về cho những mùa thu đi qua…

                                   Lá Thu rơi rụng đầu ghềnh
                                   Sóng Thu đưa lá bao nhành biệt ly
                                   Nhạn về Én lại bay đi
                                   Đêm thì Vượn hót ngày thì Ve ngâm......
   hay là

                                   Trận gió thu phong rụng lá vàng
                                    Lá rơi hàng xóm Lá bay sang
                                    Vàng bay mấy lá năm già nửa
                                    Hờ hững ai xui Thiếp phụ Chàng...
   
                           Buồn như ly rượu đầy, không có ai cùng cạn
                           Buồn như ly rượu cạn, không còn rượu để say......
.

. . . . . . . . . . . . .  . . . . (Trích trong bài: XuânLiên Lá mùa thu còn mãi rơi – NNH)

Còn ở đây – ngày hôm nay chúng tôi đang đề cập và đang có sự ái mộ về cho một thi phẩm của thi nữ Tường Vy – chứ không như của XuânLiên ngày xưa – những chiếc lá của chị XuânLiên ngày xưa chỉ cứ rơi theo mỗi độ thu về, và những chiếc lá cuối mùa thu của chị XuânLiên chỉ mang một nỗi sầu đơn lẻ - còn những chiếc lá của chị Tường Vy hôm nay thì cứ mãi rơi qua những mùa sương đổ… và còn cứ mãi rơi qua những cơn mê chiều và ngay cả trong nỗi nhớ thiên thu, chúng tôi xin được phép dùng chữ “thiên thu” ở đây để nói về cho một trường thiên ngày dài với những dấu buồn lặng lẽ đã và sẽ đi qua trong đời của chị Tường Vy ngày hôm nay… Mấy ai biết được thu tàn – mấy ai biết được tôi mang nỗi sầu… và có lẽ chính vì thế mà thi phẩm Ôm Nỗi Nhớ của thi nữ Tường Vy chắc cũng đã được rất nhiều người ái mộ với những lần đối diện như thế -

Ôm nỗi nhớ ! Trời nghiêng đất ngã
Lá mùa xuân lã chã vàng rơi
Lòng em nỗi nhớ chơi vơi
Mùa xuân sao đến .... hợt hời với em ?

Ôm nỗi nhớ ! từng đêm trở giấc
Đông đi rồi vở lật sang trang
Sao lòng vẫn cứ đa mang ?
Thì ra nỗi nhớ trói ràng nơi đây
. . . . . . . . . . . . . . .

17/02/16  Tường Vy.- Ôm Nỗi Nhớ

Nói về cái nỗi nhớ trong thi phẩm Ôm Nỗi Nhớ của thi nữ Tường Vy hôm nay – mà chúng tôi được hân hạnh nghe qua một bản tình ca sâu lắng và cũng với sự trình bày truyền cảm của người nhạc sĩ tài hoa và lãng mạn hôm nay chúng tôi cũng đã được nghe và đã là lần thứ ba – nếu ông bà ta có nói “Nhất quá Tam” thì lần thứ ba hôm nay – anh Lê Văn Sinh chắc cũng đã gieo vào lòng của chúng tôi một niềm thương cảm như thế nào về cho một con người, hay nói đúng hơn là về cho một hồn thơ…. Nếu những áng mây kia cứ bay hoài bay mãi theo những ngọn gió, thì nỗi sầu cứ mãi còn chất chồng với những thiên thu, nếu lời ca của người nhạc sĩ đa tài cứ lắng đọng mãi một chút tâm tư nào đó qua từng chi tiết của thi phẩm vì có lẽ những con sóng vỗ bờ cứ mãi xô hoài với từng nhịp điệu của tình yêu – và nếu cứ mãi mây bay qua từng ngọn gió – thì có lẽ mái tóc huyền của người thi nữ Tường Vy cứ còn mãi lộng tràn theo từng vòng xoáy định mệnh của tình yêu… Thi ca – cũng có lẽ là như thế, hồn ca cũng như tiếng dạt dào của sóng xô và những khúc điệu tình du dương chắc có lẽ cứ còn mãi ru hồn vào một điệp khúc cõi lòng còn lắng mãi cho ai đó chưa nguôi.

Nếu một bản tình ca khi người nghe mà không sâu lắng với “khán giả” mà không có chút hồn mơ nào thì khúc tình ca đó sẽ không còn ru hồn mình, nếu một nhịp khúc nào không dựa vào những áng thơ thì có lẽ mây sẽ thôi bay trong gió để đưa chút lòng về một cõi viễn cứ xa xôi nào, và nếu nhịp điệu sâu lắng nào không len lỏi vào trong tim thì bản tình ca đó sẽ không còn là những tiếng kinh chiều trong hoàng hôn màu tím – chính vì thế cái lắng đọng, cái ru hồn và nhất là cái cảm xúc được trình bày qua một giọng ca đầy chất nhựa sống – cũng đã tôn vinh lên về cho một hồn thơ đầy ắp hoài bão như vậy – Nếu ngày xưa những khúc ru tình của Cố nhạc sĩ TrinhCôngSơn không còn lắng đọng và ru mãi hồn mình với một giọng ca KhánhLy, HồngNhung, Cẩm Vân thì có lẽ cái chất và cái cảm nhận sẽ không còn là những bản tình ca bất hủ, còn hôm nay với một thi phẩm Ôm Nỗi Nhớ của thi nữ Tường Vy không có chút dạt dào và chút cảm tác với một cảm xúc nào đó – thì giọng ca và tiếng đàn Guitare của Sinh Lê Văn chắc cũng đã bay bổng vào một không gian và không có chút lắng sâu nào – nhưng ở đây thì ngược lại, bản tình ca Ôm Nỗi Nhớ của thi nữ Tường Vy và sự trình bày của người nghệ sĩ tài hoa Lê Văn Sinh hình như cũng đã có một chút hòa quyện nào đó từ thi phẩm đến ca nhạc – và hầu như trong cả hai đều có cùng cho mình một nhịp sống, từ lời thơ được viết lên theo một cảm xúc, và từ lời ca được cất lên theo một cảm nhận… và cho đến hôm nay một khi chúng tôi ngồi lắng sâu cõi lòng và nghe lại thì là một sự cảm mến cuối cùng cho quá trình hình hành một bài thơ – nhạc tình cũng như với một sự hoài cảm nào đó như mãi còn đọng lại trong tôi một hoài niệm…

. . . . . . . . . . . . . . .
Ôm nỗi nhớ ! Tình say mộng ảo
Từng đêm về lảo đảo trong mơ
Ru tình bằng những vần thơ
Đợi chờ khao khát trên bờ môi ngoan

Ôm nỗi nhớ ! cung đàn nhịp lỡ
Vướng tơ tình biết gỡ sao đây ?
Anh à ! anh có nào hay ?
Chiều nay nỗi nhớ tràn vây - rối lòng. ....
. . . . . . . . . . . . . . .

17/02/16  Tường Vy.- Ôm Nỗi Nhớ

[img]<a href=[/img]" />

Chúng tôi còn nhớ trong loạt bài viết: HồnThy Một Cõi Đi về qua thi ca – ( http://runglathap.forumvi.net/t488-topic ) đã có đoạn:
. . . . . . . . . . . . . . . . . .  .
Trong phần đầu này, khi viết về cho hồn thơ BuiThongĐinh, chúng tôi cũng đã tuyển chọn rất nhiều, và còn nhiều nữa về một công trình của riêng anh trên sân trường SaoMai, khi lựa chọn này được thực hiện, chúng tôi đã thực hiện trong một quy trình làm việc rất khó khăn và rất nan giải, bởi vì – không giống như với những hồn thơ, thi nhân hoặc những nữ nhân khác ở trong sân trường SaoMai này… Riêng với BuiThongĐinh, có lẽ cũng như với tính tình trầm lắng của anh, ít nói, ít cười, và hình như Trời sinh anh ra để luôn có cho mình những giây phút suy tư nào đó, và anh đã dùng những giây phút suy tư ấy để chìm đắm cho mình vào những cơn mơ cuộc đời với những hoài niệm thơ ca cho chính mình, cũng như bao nhiêu hồn thơ khác nói chung và những thi nhân Saomai khác nói riêng trong cái sân trường đầy những nắng gió này… BuiThongĐinh đôi khi nhớ về cho mình với những câu chuyện tình của ngày xưa…

Thông thường khi đề cập cho bất cứ một hồn thơ nào, hay một trích đoạn hay nào của bất cứ ai, một chứng minh thực tế của ai đó thì người ta chỉ trích lược một đoạn nhỏ, hoặc một phần nào đó… ở đây khi chúng tôi viết về cho anh BuiThongĐinh với những dòng thơ ấy, chúng tôi cũng đã khổ công trích lược lại từng đoạn, từng khổ khúc, hoặc cả nguyên bài vì một lý do đơn giản: một khổ thơ, một đoạn nào đó, hình như nó đã toát lên được tất cả những dư âm của chính tác giả, và mình muốn đưa lên để chứng minh đủ và có cho độc giả thấy rằng: thực tế đó vẫn là một thực tế… mà chúng tôi mong muốn qua lời nhận xét và cho tất cả quý độc giả chứng minh được đó là một thực tiễn – của bất cứ một tác giả nào một khi chúng tôi đã nêu lên ở đây…

Riêng với HonThy BuiThongĐinh hôm nay – cũng không nằm ngoài lý do đó, chính vì thế khi trích lược bất cứ một đoạn, hay một bài nào của anh, chúng tôi cũng đã gạn lọc kỹ, vì ở đây chúng tôi muốn nói đến một thực tế của chính anh (cũng như quý hồn thơ SaoMai khác vậy)…
Với anh, khi nhớ về cho mình những câu chuyện tình nào đó đã đi qua trong đời mình, hình như anh cũng đã ôn lại, hoặc hoài niệm lại tất cả những gì đã qua đi rồi, với một tâm trạng thanh thản và nhiều trầm lắng, BuiThongĐinh cũng đã nhớ lại cho mình cũng như những cái gì đã qua, như những thước phim trong cuộc đời của anh… Tình yêu – một cái gì đó mãnh liệt và khó diễn đạt của con người, thì chính anh cũng còn hân hạnh nằm trong số ấy, để những khúc phim đời được chiếu sáng và tái hiện lại trong anh…


Viết cho những cuộc tình miên viễn.

Có những cuộc tình đi quá mau,
Hơn cả vòng quay của địa cầu,
Mau hơn hòn sỏi đang lao xuống
Và khuất dần trong đáy biển sâu.

Có những mối tình tưởng đã quên,
Nhưng khi nhớ lại vẫn ưu phiền,
Vẫn còn đau nhói trong tâm tưởng,
Vết thương ngày cũ vẫn hồn nhiên.

Có những người tình xa rất xa
Bước chân hờ hững đã đi qua
Thế nhưng âm hưởng còn vang mãi,
Lay động trong hồn bao thiết tha.

Có những lời tình rất đắng cay
Nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay,
Nhưng đến cuối đời ta vẫn nhớ
Không thể quên - dù chỉ một ngày.

..................................................

Có những người sao quá dại khờ,
Suốt đời chỉ sống ở trong mơ,
Lang thang tìm kiếm tình yêu mãi
Cuối cùng chỉ thấy nỗi bơ vơ.

Biết vậy nhưng tôi vẫn mộng mơ,
Vẫn tìm hạnh phúc giữa bơ vơ,
Cho nên tôi vẫn cô đơn mãi
Đừng trách chi tôi, kẽ dại khờ.


Hồn Thy

(Trích trong Thất tình thi tập của H.T)- Bài thơ này xin gởi tặng cố nhân.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
 (Trích trong bài: Hồn Thy Một cõi đi về qua thi ca – NNH)

Thì chính ngày hôm nay sau khi chúng tôi đã được ngồi nghe lại với một tư cách khán giả - và cũng là một phong cách của những con người có một chút cảm xúc nào đó sau khi tiếng đàn nhỏ dần rồi dứt hẵn, Vâng – chỉ có một tiếng đàn Guitare bình thường, như tháng ngày nào trong nhà hàng tụ điểm ca nhạc nhẹ mà chúng tôi cũng đã từng nghe với giọng ca Thủy Tiên cùng với tiếng đàn của Thế Vinh, hay sự phối âm nhịp nhàng của giọng ca Richard Fuller, có lẽ ngày hôm nay cho dù cái nắng như thiêu đốt của tháng năm hạ buồn, thì điệu khúc ru tình của Chàng nghệ sĩ Sinh Lê Văn có lẽ cũng đã làm cho chúng tôi một chút lay động nào đó trong tâm tư của mỗi con người chính mình như thế… Rất nhiều loạt bài, cũng như rất nhiều thi phẩm và ngay cả cũng như những hồn thơ mà chúng tôi cũng đã được gặp gỡ - đối diện, hàn huyên và chuyện trò tại mảnh đất đô hội Saigon – thì có lẽ - mỗi con người, mỗi tác phẩm và những điệu khúc ru tình – cũng đã ru hồn mình vào một chút lắng đọng nào đó . . . để rồi hôm nay – khi những cơn chỉ là mưa bụi bay thoáng qua đây, để chúng tôi cứ còn mãi chút dư âm nào đó về cho Nỗi nhớ của người chị Tường Vy ??? Phải thế không, hay là cứ còn mãi một chút tâm tư nào đó mà hồn thơ Tường Vy cũng chưa nói hết với những nỗi niềm của chính mình… Nhưng dẫu sao – chị cũng đã nói – nói ít còn hơn là không nói, lời ca cứ mãi bay bổng – còn hơn cứ cúi đâu mà đi trong im lặng để rồi hình bóng mình cứ mãi khuất dần trong sương khói của những chiều tím hoàng hôn – phải thế không chị Tường Vy và người nghệ sĩ Sinh Văn Lê !!!

Ở đây – chúng tôi cũng đã nói lên với những tâm tư cảm nhận của lòng mình trước một thi phẩm và sau khi nghe lại một bản tình ca trong một lần họp mặt hội ngộ, để rồi như đã hứa – chúng tôi đáng lẽ sẽ viết về cho tác giả ngay đêm hôm ấy, nhưng vì thời gian cứ hoài đong đưa…. Nên chúng tôi đành lỗi hẹn với một bài viết mà hôm nay chúng tôi mới được trình bày lên đây với những tâm tư của “những khán giả” ngày hôm ấy… Nếu chúng ta thường nói: má hồng nhiều nỗi truân chuyên – Niềm sâu nỗi nhớ lặng chiều em mang… thì ngày hôm nay – có lẽ trong phân khúc cuối của thi phẩm – chị Tường Vy cũng đã nói lên một đoạn cuối của lòng mình rồi… (phải vậy không thưa chị)

Nếu tình yêu là một nhịp vần hạnh phúc thì con người thi nhân sẽ không còn là những vần thơ theo mùa thu lá bay, nếu tình yêu đã là một đoạn cuối của tâm hồn thì có lẽ những giọt sầu sẽ không còn khô khi ngọn gió đời đã lau sạch – và nếu  mật ngọt mùa xuân còn đó với những niềm vui nụ cười thì một câu chuyện lòng của một con người sẽ không thể cảm nhận được ánh sắc vàng của những nụ mai, nếu trong hạnh phúc của tình yêu không còn là màu hồng thì đó chỉ còn lại là những nỗi đạo đày trong chính tâm tư của chính mình mà thôi - ở đây một khi chúng ta nhìn về một niệm khúc cuối (niệm khúc cuối không viết hoa) của một vần thơ… thì đó từ mùa xuân cho đến mật ngọt – cho đến phận má hồng, cho đến chim sáo đã không còn bay khi đã sổ lồng, hay là với nỗi đọa đày trong tình yêu – thì có lẽ cái Nỗi Nhớ của thi nữ Tường Vy một khi chị đã Ôm cho mình những nỗi sầu như thế…

Có lẽ chỉ còn một tâm tư cuối cùng khi chúng tôi cảm nhận về cho một thi phẩm của chị đã được lên ngôi với một chức danh là bản tình ca – nhưng chúng tôi cũng sẽ nói là bất hủ hay không, đó sẽ là một nhận định của cuộc đời, còn hôm nay chúng tôi chỉ được phép nói lên rằng: là một bản tình ca và một thi phẩm đã có chút nào đó sâu lắng và đã lắng đọng ru hồn với chúng tôi như thế !!! và sẽ hy vọng với những ngày mai !!!

. . . . . . . . . . . . . . .
Xót thương cho phận má hồng
Cớ sao con sáo sổ lồng không bay ?
Xuân hồng mật ngọt còn đây
Cớ sao chịu nỗi đọa đày ... vì yêu.


17/02/16  Tường Vy.- Ôm Nỗi Nhớ

[img]<a href=[/img]" />

Có lẽ cho đến giờ phút này nói chung cả anh Lê Văn Sinh và thi nữ Tường Vy cũng chưa biết về chúng tôi – là những độc giả ái mộ về cho một vần thơ trong một hồn thơ đong đầy những trăn trở, và cũng có lẽ hồn lặng dấu xưa của khúc ruột miền trung, người thi nữ Tường Vy có còn nhớ về cho ai đó một tháng ngày hạnh phúc hay không, lời thơ chứa đựng trong hồn mình một cách lặng lẽ - chỉ biết nói lên cùng mây và gió – cái nắng và cái mưa, như còn nói và viết lên cho chính mình một nữa dấu lặng buồn trong cuộc đời này….  Từ đó chắc có lẽ cũng như bao nhiêu hồn thơ khác mà chúng tôi đã gặp gỡ - cho dẫu ngày hôm nay khi tôi có một chút cảm nhận này – thì người thi nữ Tường Vy ấy đang say men nồng trong một không gian lắng đọng với những giọt café hay đó chính là những giọt sầu của cuộc sống này, tình yêu và cuộc sống – hai trạng thái và một tư duy để tạo nên cho chị với những vần thơ ca này – một bài thơ trong những bài thơ của chị đã được cất tiếng hát và sẽ bay cao, bay xa và còn xa mãi… Có thể “Ôm Nỗi Nhớ” một trong những thi phẩm ấn tượng của người thi nữ Tường Vy ngày hôm nay đang còn cất cao tiếng hát  và ngày mai sẽ còn bay xa mãi – thì hôm nay có lẽ hồn thơ Tường Vy đang là một trong những khúc nhạc tình còn cứ mãi le lói với những vần điệu du dương như thế… Cho dẫu là chúng tôi chưa gặp được với chị - cho dẫu là chị có đồng ý hay không, nhưng với tư cách là một trong những độc giả ái mộ về cho một vần thơ… thì có lẽ chị Tường Vy chắc cũng mỉm cười một khi chúng tôi có quá nhiều cảm xúc tràn đầy như thế -

Xin chân thành cảm ơn về cho một hồn thơ
Chân thành cảm ơn về cho một cảm tác để hồn thơ trở thành một bản tình ca
Cảm ơn lần trình duyệt thứ ba để đón nhận những góp ý
Và có lẽ cũng cảm ơn cuộc sống đã có dịp cho chúng tôi thường thức một vần điệu.

Nguyễn Ngọc Hải
Chút cảm xúc về cho một hồn thơ nhiều ấn tượng

[img]<a href=[/img]" />


Về Đầu Trang
Xem lý lịch thành viên Gửi tin nhắn Gửi email Địa chỉ AIM
Trình bày bài viết theo thời gian:   
Gửi bài mới   Trả lời chủ đề này    Trường Trung Học Sao Mai Đà Nẵng » Văn , Truyện /Sáng Tác Thời gian được tính theo giờ EST (U.S./Canada)
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 
Chuyển đến 
Bạn không có quyền gửi bài viết
Bạn không có quyền trả lời bài viết
Bạn không có quyền sửa chữa bài viết của bạn
Bạn không có quyền xóa bài viết của bạn
Bạn không có quyền tham gia bầu chọn


Powered by SaoMaiDaNang © Nho'm SaoMai DaNang
Designed for SaoMaiDanang - Nam cuoi cung cua truong SAO MAI