LẠC DẤU YÊU XƯA
buồn lên thăm thẳm ngày chia biệt
gởi gió ngàn...lạc dấu môi chia
ta với đêm hẹn hò say khướt
xao xuyến thuyền thơ dệt hửng hờ
trả nợ đời nhau...quên ...hay nhớ
dấu chân nào lạc lỏng sông trăng
ta qua nẽo gió người xa phố
tàn một mùa xuân lạnh xót lòng
đớn đau chà xát hồn lau lách
rêu phủ lên tình xanh đã xưa
người đến người đi không hẹn trước
đăm đắm nhìn mùa ngát hoa mua
cõi tình ta lạc bàn chân bước
trăm năm thương mãi một lối về
ta đứng lặng ngó người xa khuất
đò chiều sông rộng trắng sơn khê
nghìn năm sau nữa người có nhớ
một lần rồi lạc dấu yêu xưa
ta qua nẽo gió, người xa phố
tàn lụn mùa xanh lạnh trúc thưa
MỘT LẦN
LẠC DẤU YÊU XƯA
BUỒN BAO LÂU NỮA
NGƯỜI CHỪA CHO TÔI!
DaoLam
_________________
Lá trúc che nghiêng vành nón đợi
Ai về? Thắt dải luạ trăm năm