MÙA XUÂN VỚT NẮNG
ta lặng thầm vớt nắng đắp lên môi
chiều ngượng ngập bàn tay ai đi lạc
hương của gió, hương của trời có khác
cứ oằn mình trườn khao khát hỏi han
ta ngập ngừng vớt nắng tự tình xuân
dựng nguyên mẫu của một thời đã hết
thời non xanh đã chìm vào góc khuất
chợt rùng mình thương đứt ruột chồi xuân
ta ngồi buồn vớt nắng ủ tay trơn
mắt đau đáu một chỗ ngồi đi lạc
gói ngày trên năm ngón tay gầy rạc
không kịp rồi-phác thảo một tình duyên
ta một mình vớt nắng đậy tình quên
ngồi ủ rũ tô môi rồi kẻ mắt
viền chì đen làm sao che vết cắt
tuổi trăng tròn một thuở đã cũ xưa
ta ra vườn vớt nắng cuối ban trưa
chiều rủ rê gió bày mâm dọn cổ
con kiến cánh ngồi trơ vơ hốc cỏ
nhớ nhánh cành đụn mối bãi gò hoang
ta thẩn thờ vớt nắng, nắng kip tan
ngày kịp hết và đời đang kịp tới
ta hụt hơi...mày mò ngồi đếm tuổi
cuối đằng tây trăng khuyết kịp tỏ bày
từng mùa xuân lặng lẽ vuột qua tay
buồn đã chín trên từng ngăn tuổi tác
ta vớt nắng đắp lên đuôi mắt ướt
ngẩn ngơ mùa! lòng vọng tưởng bao năm
NGHINH XUÂN-LẶNG LẼ-NGÓ THẦM
NGỒI VỚT NẮNG BÊN THỀM XUÂN...LẮNG BUỒN!
DaoLam
_________________
Lá trúc che nghiêng vành nón đợi
Ai về? Thắt dải luạ trăm năm