RŨ ÁO MƠ PHAI
ta về rũ áo mơ phai
nằm yên bên đời sóng nổi
lắng nghe từng giọt ngắn dài
thấm ướt lòng ta gió trổi
ta về rũ áo mơ xưa
giấu vào thời gian xa khuất
lâm thâm từng giọt sương mùa
trên nhánh sầu đông hiu hắt
ta về khơi nụ ơn nguyền
này anh dẫu còn hay mất
nghìn năm lòng vẫn y nguyên
về ru niềm đau chất ngất
ta về nằm yên gọi nhớ
vẽ lên bụi mờ tháng năm
từng khuya khoắt hoài trăn trở
ước như lau lách lặng thầm
trắng mùa hoang sơ ký ức
mây trắng...ờ ...mây trắng bay
vẹn nguyên một vầng trăng thức
rọi xuống hiên lòng dại ngây
ĐÔI LÚC BUỒN ÔM MẶT KHÓC
QUÊN ĐỜI!
RŨ ÁO MƠ PHAI
DaoLam
_________________
Lá trúc che nghiêng vành nón đợi
Ai về? Thắt dải luạ trăm năm