NguyenMienTinh HS SaoMai
Ngày tham gia: 15 9 2009 Số bài: 664
|
Gửi: Năm 9 27, 2012 1:41 am Tiêu đề: HƯƠNG PHẤN - THƠ NGỌC THUỲ GIANG |
|
|
Ngày xưa hai chúng mình chung lớp
Ở gần nhau cách độ đường
Em tuổi mười hai chưa biết thẹn
Áo vàng, môi đỏ, tóc thơm hương
Trường xa mỗi buổi ta về muộn
Em sợ ma và sợ nắng mưa
Hai đứa che đầu chung chiếc nón
Ôi đời sao quá đỗi ngây thơ
Có lần em chỉ lần mây trắng
Và hỏi trời cao đến mấy tầng?
Thuở ấy tôi còn ngu ngơ lắm
Trả lời: "Em khó dễ chi anh"
Thế rồi năm tháng như là mộng
Mộng lớn theo em tự lúc nào
Đi học bên nhau cùng thấy ngượng
Hỏi lòng ai biết tại vì sao?
Đôi lần định nói rồi không nói
Tôi nghĩ em còn rất trẻ thơ
Sợ chút gì mong manh sương khói
Qua đi không trở lại bao giờ
Học trò năm ấy thành cô giáo
Tôi trở thành thi sĩ thất tình
Lận đận dòng đời cơm với áo
Nhủ mình thôi hãy cố mà quên
Chiều nay lớp cũ tôi về lại
Tiếng giảng bài ai quá dịu hiền
Hai đứa nhìn nhau và bỗng thấy
Tình xưa chưa tắt lửa trong tim
Thẹn thùng em chỉ trời phai nắng
Và hỏi: "Ai còn nhớ đến ai?
Tôi khẽ hôn từng viên phấn trắng
Trả lời: "Cô giáo thật là ...hay!"
|
|