Trường Trung Học Sao Mai Đà Nẵng
Đăng Nhập Đăng ký Trợ giúp Thành viên Tìm kiếm Trường Trung Học Sao Mai Đà Nẵng

MAI NHÀ MÌNH ĐÃ NỞ CHƯA BA? - Trần Vĩnh

 
Gửi bài mới   Trả lời chủ đề này    Trường Trung Học Sao Mai Đà Nẵng » Văn , Truyện /Sưu Tầm
Xem chủ đề cũ hơn :: Xem chủ đề mới hơn  
Tác giả Thông điệp
kimanh
Moderator
Moderator


Ngày tham gia: 25 8 2008
Số bài: 498
Đến từ: Quang Nam

Bài gửiGửi: Hai 1 02, 2012 1:25 am    Tiêu đề: MAI NHÀ MÌNH ĐÃ NỞ CHƯA BA? - Trần Vĩnh Trả lời với trích dẫn nội dung bài viết này

Mai nhà minh đã nở chưa ba?


Con gái tôi theo gia đình chồng định cư nước ngoài, mỗi năm, tết đến xuân về, nỗi niềm hoài hương lại trút đầy theo đường dây điện thoại…



“Con ước sao sóng điện thoại có thể mang theo tất cả những mùi vị của quê nhà. Để vừa nói chuyện, vừa hít thở thật sâu cái hương vị nồng ấm của quê nhà. Nhất là được nghe cái mùi…mắm kho quẹt từ bếp mẹ thoảng lên trong những ngày giá rét…”. Nghe mà thương đứt ruột tấm lòng con trẻ!

Điện thoại ngày 30 tết luôn bắt đầu bằng câu: “Nhà mình đã cúng tất niên chưa ba?”. Từ chuyện cúng tổ tiên, ông bà cháu hỏi thăm cả nhà, cô chú, dì dượng huyên thuyên khiến tôi trả lời không kịp thở. Biết ngưng lại, cháu sẽ khóc. Khóc vì nhớ cha mẹ, người thân…

Tôi cũng là người tha phương trên chính mảnh đất của quê hương mình. Những mùa xuân chạnh nhớ cái làng quê bé nhỏ, tận miền Trung, lòng cứ xôn xao như sóng sông quê và lạnh như những cơn mưa phùn. Không thèm những món ăn quê dân dã, mà chỉ thèm nghe tiếng nói và hơi ấm của người thân.

Ba ngày tết trôi vù chóng vánh, nhưng đêm nào cũng nằm thấy chiêm bao, rằng mình đang ở quê…

Cuộc điện thoại nửa đêm giao thừa, giữa khói trầm nhang bảng lảng, ngây ngất. “Con chúc ba mẹ, các em…” khiến nước mắt tôi ứa ra. Thương con cháu quê người vất vả, lạ xa… Những lời nói của con qua điện thoại lúc nhạt nhòa xa thăm thẳm, lúc như những giọt sương khuya, đẫm ướt cả tâm hồn.

Chợt bừng tỉnh bởi câu hỏi: “Mai nhà mình đã nở chưa ba?”, nhìn ra phòng khách, lọ độc bình, với những cành mai chi chít nụ, có những đóa hàm tiếu… Cháu nhắc lại: “Cây mai cổ ở góc vườn cơ!”. Thôi rồi! Năm nay làm lại cả hàng rào, cây mai gầy già nua, mà khi còn ở nhà, hàng năm cháu vẫn thường tuốt lá, đã được nhổ lên bán cho nhà vườn.

Tôi nín lặng, không dám nói ra sự thật, sợ làm nỗi nhớ của con vỡ òa. Trả lời qua quít với con: “Nở, nở rồi! Đẹp lắm! Đẹp lắm!”, tôi cảm giác như đôi mắt con mở to, nét mặt hân hoan mừng rỡ…

Tấm lòng hoài hương của con trẻ thật bình dị và trong sáng. Tôi nhắc với lòng mình: Qua tết, nhất định phải đến xin “chuộc” lại cây mai, đem về trồng ở một chỗ xứng đáng và đẹp nhất, để không làm phai nhạt đi tấm lòng của cháu…

TRẦN VĨNH
Nguồn: tuoitre.vn



_________________
"BẠN CHO RA BẠN CŨNG LÀ TRĂM NĂM" (nvt)
Về Đầu Trang
Xem lý lịch thành viên Gửi tin nhắn
Trình bày bài viết theo thời gian:   
Gửi bài mới   Trả lời chủ đề này    Trường Trung Học Sao Mai Đà Nẵng » Văn , Truyện /Sưu Tầm Thời gian được tính theo giờ EST (U.S./Canada)
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 
Chuyển đến 
Bạn không có quyền gửi bài viết
Bạn không có quyền trả lời bài viết
Bạn không có quyền sửa chữa bài viết của bạn
Bạn không có quyền xóa bài viết của bạn
Bạn không có quyền tham gia bầu chọn


Powered by SaoMaiDaNang © Nho'm SaoMai DaNang
Designed for SaoMaiDanang - Nam cuoi cung cua truong SAO MAI