TieuThu HS SaoMai
Ngày tham gia: 10 6 2008 Số bài: 1044
|
Gửi: Ba 3 29, 2011 10:17 pm Tiêu đề: Hạnh Phúc Thật Gần |
|
|
HẠNH PHÚC THẬT GẦN
Này em!
Có phải khi mình mất đi hạnh phúc
Thì mới hay... hạnh phúc có trong đời.
Có phải khi mình mất đi người mẹ
Mới thật lòng gọi hai tiếng: ''Mẹ ơi!''
Có những mai nụ hồng ngoài hiên nở
Chân em qua, không buồn ngắm một lần,
Chợt chiều hôm gió về làm hoa vỡ
Nhìn phai tàn, rồi cúi xuống bâng khuâng ..
Có một người trải qua lần hoạn nạn
Mãi về sau khép lại ''cửa tâm hồn''.
Từ khi mắt thôi nhìn đời sáng lạn
Ngọc châu và đôi mắt, quý nào hơn?
Ai cũng sống bằng con tim, nhịp thở
Mà quên đi hơi thở vốn nhiệm mầu
Cơn đau đến, muộn màng lòng chợt hiểu
Trút hơi tàn... đời sống sẽ còn đâu!
Có phải khi bên đời xa vắng mẹ
Mình mới hay, Mẹ .. tất cả trong đời.
Có phải khi cha tạ từ dương thế
Cuộc chia lìa mới thấm nổi đơn côi?
Em tôi hỡi! Hãy về hôn lấy mẹ
Ôm lấy cha, thảo hiếu với huyên đường.
Là đôi mắt, là hoa, hơi thở nhẹ
Hãy ân cần gìn giữ lấy mà thương ...
Chớ để khi mình mất đi hạnh phúc
Biết, vòng tay yêu dấu đã xa rồi,
Em có biết tôi mơ hoài bé dại
Được Mẹ bồng .. ru giấc ngủ à ơi?..
Cho đi ...và nhận lại ....
Đôi khi bạn cảm thấy cuộc đời này thật bất công! Bạn đã cho đi quá nhiều mà không nhận lại được bao nhiêu...
Vấn đề thực ra rất đơn giản. Khi bạn cho đi là bạn đã nhận được nhiều hơn thế, đó là những niềm vui vô hình mà bạn không chạm vào được.
Bạn thắc mắc rằng tại sao khi người khác buồn thì bạn luôn ở bên cạnh họ để xoa dịu vết thương lòng cho họ, rồi đến khi họ tìm lại được niềm vui họ sẽ lại quên bạn.
Còn bạn, khi bạn buồn ai sẽ là người lắng nghe và thấu hiểu nỗi lòng của bạn đây?
Bạn ạ! Cuộc đời này là một vòng tròn. Thật ra không có sự bất công nào đối với bạn ở đây hết, có hay chăng sự nhận lại từ người khác chỉ là đến sớm hay muộn với bạn mà thôi và cái quan trọng là bạn có mở rộng lòng mình để nhận nó hay không!
Tất cả chúng ta sinh ra và tồn tại trên đời này đều mắc nợ nhau. Cho đi, nhận lại là hình thức luân phiên để trả nợ lẫn nhau.
Khi bạn cho đi những điều tốt đẹp thì bạn sẽ nhận được sự bình yên trong tâm hồn. Bạn phải hiểu rằng cho đi không có nghĩa là có sự toan tính ở đây.
Bạn càng tính tóan thì bạn lại càng cảm thấy bị dồn nén, bạn cho đi mà tâm bạn không tịnh. Khi ấy bạn vừa phải cho mà vừa không được nhận niềm vui vô hình từ chính bản thân cái cho đi của bạn.
Tất cả mọi thứ chúng ta làm cho nhau đều có sự vay trả. Đôi khi là sự vay trả hữu hình và đôi khi cũng là một sự vay trả vô hình.
Mỗi người chúng ta quen biết nhau, yêu nhau, ghét nhau, căm thù nhau... âu cũng là cái duyên. Có duyên mới biết, mới quen, mới yêu, mới ghét!
Cái duyên ban đầu là do trời định nhưng để gắn bó lâu dài, muốn biến cái duyên ấy thành tình yêu thương thì là do chúng ta quyết định, nhờ vào cái cho đi của mỗi người.
Nhưng bạn nên nhớ, trong tình yêu không có sự trông mong được nhận lại, bởi tình yêu luôn luôn là một thứ điều luật không công bằng của trái tim, không có định nghĩa cũng chẳng có lý lẽ.
Có hay chăng một la` bạn nhận được hạnh phúc. Không thì bạn nhận được sự chán chường, đau khổ!
Tất cả đều trong một vòng tròn luẩn quẩn.
Nhưng dù biết đôi khi cuộc sống không được như ý muốn của ta, bạn hãy cứ cho đi. Cho đi là bạn đã tự yêu thương lấy chính bản thân mình. Bạn đã hòa vào dòng chảy của cuộc sống, của đời người.
Đời người như dòng sông, như cuộc sống hoà tan với thời gian, luôn trôi đi nhưng không ngừng đổi mới, mãi biến chuyển nhưng muôn đời vẫn thế.
Tất cả dòng sông rồi sẽ đi về biển, từ biển bao la sẽ rót vào những dòng sông mênh mông tràn đầy, mạch luân lưu không ngơi nghỉ ấy là cuộc sống.
Sẽ không bao giờ có cái chết vì nơi tận cùng cũng là khởi thủy cho những mầm sống mới...
ST
_________________ Thôi đi, Tiểu Thư hỏng có chịu đâu!
|
|
Nguyen Ngoc Hai Moderator
Ngày tham gia: 10 9 2009 Số bài: 1789 Đến từ: Viet Nam
|
Gửi: Tư 3 30, 2011 2:50 am Tiêu đề: |
|
|
Đang nao nao cõi lòng....
Lang thang hoài trên phố Net SaoMai, chợt nhiên nghe tiếng loa.... loa - loa - loa.... nhưng không phải là tếng loa của người lính thú ngày xưa của làng Phù Đổng gọi mời tari tráng đi đánh giặc Ân.... mà là tiếng loa "thuyết giảng" về cho một cõi nhân duyên của con người....
Người "nữ kiếm khách" của ngày xưa với những trận cuồng phong ngàn gió mây trời, của ngày xưa với những chuyện tình nơi gác lkiếm, của ngày xưa với những thẫn thờ làm cho lòng ai phải đắm say.... ???
Nhưng "ngày hôm nay" người "nữ kiếm khách" đã gác kiếm tận cõi mây ngàn nào để nhìn lại cho cuộc đời, nhìn lại cho một định mệnh nhân duyên như đang vỡ òa trong những ký ức dường như còn thần thoại...
Công nhận bài thuyết giảng của Nữ kiếm khách rât độc đáo và rất hay... chỉ nằm trong định lý của tình yêu - CHO & NHẬN mà thôi nhưng hình như cũng đủ cho chúng ta phải suy gẫm....
Đa tạ - xin đa tạ "người nữ kiếm khách" đã trải qua những cuộc nhân duyên kỳ ngộ và từ đó rút ra được những bài học cho chính mình, cho chúng ta...
Cảm ơn Nữ kiếm khách, cảm ơn những đường kiếm tuyệt mệnh, và xin cảm ơn cả những cuộc nhân duyên.... Xin cầu chúc cho Nữ kiếm khách sẽ còn cho ra những bài triết học vô thường thật hay và thật chi lý khác
Mong lắm thay.... Kính chào và cảm ơn cảm ơn...
Một người thư sinh ngày xưa nơi động Phong ngàn của ngày xưa...
NNH
|
|