Trường Trung Học Sao Mai Đà Nẵng
Đăng Nhập Đăng ký Trợ giúp Thành viên Tìm kiếm Trường Trung Học Sao Mai Đà Nẵng

Vai Diễn Cuối Cùng

 
Gửi bài mới   Trả lời chủ đề này    Trường Trung Học Sao Mai Đà Nẵng » Nhỏ To Tâm Sự
Xem chủ đề cũ hơn :: Xem chủ đề mới hơn  
Tác giả Thông điệp
Huynh thi Tuyet Nhung
Moderator
Moderator


Ngày tham gia: 14 8 2008
Số bài: 3657

Bài gửiGửi: Hai 7 05, 2010 4:21 pm    Tiêu đề: Vai Diễn Cuối Cùng Trả lời với trích dẫn nội dung bài viết này

Vai Diễn Cuối Cùng

khuyết danh





Có một diễn viên già đã về hưu, sống độc thân. Mùa hạ năm ấy, ông tìm về một làng vắng vẻ ở vùng núi, sống với gia đình người em ông là giáo viên cấp 1 trường làng. Mỗi buổi chiều ông thường ra chơi nơi bãi cỏ vắng lặng ngoài thung lũng.

Ở đó, chiều nào ông cũng thấy một chú bé ra ngồi đợi đoàn tàu chạy qua thung lũng, trước khi rẽ vào những vách đá đến phía ga trên.

Chú bé hồi hộp đợi. Đoàn tàu phủ đầy bụi đường với những toa đông đúc hành khách như một thế giới khác lạ ầm ầm lướt qua thung lũng. Chú bé vụt đứng dậy háo hức đưa tay vẫy với hy vọng mong manh rằng: có một hành khách nào đó vẫy lại chú.

Nhưng hành khách - mệt mỏi vì suốt một ngày trên đường- chẳng ai để ý vẫy lại chú bé không quen biết.

Hôm sau, rồi hôm sau, hôm sau nữa, hôm nào ông già cũng thấy chú bé ra vẫy và vẫn không một hành khách nào vẫy lại. Nhìn nét mặt thất vọng của chú bé, tim người diễn viên già như thắt lại.

Ông nghĩ: "Không gì đau lòng bằng việc thấy một em bé thất vọng, đừng để trẻ con mất lòng tin ở đời sống, ở con người."

Và một ngày kia, người em thấy ông anh diễn viên giở chiếc vali hoá trang của ông ra. Ông dán lên mép một bộ râu giả, đeo kính, mượn ở đâu một chiếc áo veston cũ, mặc vào rồi chống gậy đi. Ông đi nhờ chuyến xe ngựa của trạm lên tàu đi ngược lên ga trên.

Ngồi sát cửa sổ toa tàu ông thầm nghĩ: "Đây là vai kịch cuối cùng của mình, cũng như nhiều lần nhà hát thường phân cho mình một vai phụ, một vai rất bình thường, một hành khách giữa bao hành khách đi tàu..."

Tàu đi ngang qua thung lũng có chú bé đang đứng vẫy, người diễn viên già nhoài người ra, cười, đưa tay vẫy lại chú bé. Ông thấy chú bé mừng cuống quít, nhẩy cẫng lên, đưa cả hai tay vẫy mãi.

Con tàu đi xa người diễn viên già trào nước mắt cảm động hơn bất cứ một đêm huy hoàng nào ở nhà hát. Đây là vai kịch cuối cùng của ông, một vai phụ, một vai không có lời, một vai không đáng kể nhưng đã làm cho chú bé kia vui sướng, đã đáp lại tâm hồn chú bé và chú sẽ không mất lòng tin ở cuộc đời.

*

* *

Cuộc đời là gì? Niềm tin và hạnh phúc thật sự ở đâu? Bạn là ai và vị trí đang ở đâu giữa chợ đời muôn lối?... Cho dù cuộc đời như thế nào đi nữa, mặc cho sự thật phũ phàng, cuộc thế đổi thay, dù bạn là ai và ở bất kỳ nơi đâu,… tôi vẫn mong rằng bạn hoàn thành vai diễn của mình một cách xuất sắc, hoàn hảo nhất.

Và, khi bạn nhận chân ra được khái niệm “sân khấu cuộc đời”, niềm vui của bạn sẽ tăng lên gấp đôi, dĩ nhiên là nỗi buồn sẽ vơi đi rất nhiều.

Chúc bạn được nhiều an lạc trong những ngày sắp tới!



Về Đầu Trang
Xem lý lịch thành viên Gửi tin nhắn
Mong Hoai
Moderator
Moderator


Ngày tham gia: 16 12 2009
Số bài: 733

Bài gửiGửi: Ba 7 06, 2010 5:26 am    Tiêu đề: Trả lời với trích dẫn nội dung bài viết này


rose "VAI DIỄN CUỐi CÙNG" _ C.ơ HTTN . Đó gọi là một mẩu truyện hay, cảm động- nếu đơn giản, có thể làm bài học đường đời.

Nếu KD hư cấu thêm tình tiết, như một sự thật rung động, bằng bút pháp sâu đậm- và nhất là vấn đề tư tưởng- thì có thể làm kim chỉ nam cho một số người- Vì chính gốc, nó đã có ý tưởng và ý niệm tốt.(mình hiểu ý đồ tác giả viết cho bài này là như vậy)

Đứa trẻ, đang một hoài mong gì đơn giản, hoặc có thể hoài vọng một người trở về, hoặc một người ưu ái bất kỳ trên chặng đường, hoặc nó có đau khổ nào đó đã biến thành bệnh tưởng - ta chưa thể nói lên nơi đây- và có thể thoáng qua mục đích đứa trẻ, ở những dòng kết thúc bài.

.Một đứa trẻ với hoài vọng, như là vô vọng, bệnh tưởng như vậy.

Với vai diễn vẫy tay rồi biền biệt, chắc chắn sẽ để lại điều đau khổ, hơn là hạnh phúc.

Vai diễn không nên là trò đùa, không nên vô nghĩa, và cũng không nên quá nông cạn- vì chính đó là tác giả, vì ông đã sản sinh ra mẩu chuyện này- dù giấu tên là Khuyết Danh.

.Mẩu truyện này, cũng giống như ý thức một số tình yêu trên đời.

Mấy khi có người đùa giỡn- vì như thế, minh trở nên có lỗi- và mình chính là tác giả tội lỗi, dù nói là Khuyết Danh hay không.



_________________
Về Đầu Trang
Xem lý lịch thành viên Gửi tin nhắn
Trình bày bài viết theo thời gian:   
Gửi bài mới   Trả lời chủ đề này    Trường Trung Học Sao Mai Đà Nẵng » Nhỏ To Tâm Sự Thời gian được tính theo giờ EST (U.S./Canada)
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 
Chuyển đến 
Bạn không có quyền gửi bài viết
Bạn không có quyền trả lời bài viết
Bạn không có quyền sửa chữa bài viết của bạn
Bạn không có quyền xóa bài viết của bạn
Bạn không có quyền tham gia bầu chọn


Powered by SaoMaiDaNang © Nho'm SaoMai DaNang
Designed for SaoMaiDanang - Nam cuoi cung cua truong SAO MAI