Trường Trung Học Sao Mai Đà Nẵng
Đăng Nhập Đăng ký Trợ giúp Thành viên Tìm kiếm Trường Trung Học Sao Mai Đà Nẵng

Trên Đồi Cỏ May

 
Gửi bài mới   Trả lời chủ đề này    Trường Trung Học Sao Mai Đà Nẵng » Thơ Văn Trần Hoan Trinh
Xem chủ đề cũ hơn :: Xem chủ đề mới hơn  
Tác giả Thông điệp
lmm
Moderator
Moderator


Ngày tham gia: 16 8 2008
Số bài: 5900

Bài gửiGửi: Năm 7 02, 2009 1:01 pm    Tiêu đề: Trên Đồi Cỏ May Trả lời với trích dẫn nội dung bài viết này



TRÊN ĐỒI CỎ MAY

Viết tặng đứa em trai .




Thuở trung học, chị nổi tiếng là đẹp. Da trắng, người thon, khuôn mặt trái soan. Một mái tóc đèn tuyền, dài thướt tha, được chị kẹp lại thả sau lưng, mềm mại, nũng nịu, kiểu cách. Môi đỏ như thoa son, nằm dưới một sống mũi dọc dừa, đôi mắt đen lay láy. Đặc biệt khi chị cười, đôi mắt cũng cười theo, long lanh, rạng rỡ. Hình như ông trời đã ưu đãi tặng chị tất cả những nét những vẻ mặn mà, duyên dáng dành cho một giai nhân tuyệt sắc. Mỗi khi đi đến trường, sau lưng trước mặt chị luôn có nhiều chàng trai im lặng đi theo. Như vô tình. Như bất chợt. Mỗi người đều giử vẻ trang trọng, đăm chiêu riêng, như đang ngưỡng mộ một thần tượng. Chị đi từng bước nhỏ, thong thả, dịu dàng, tận hưởng từng giây từng phút thanh xuân, từng hơi thở tươi trẻ của mình. Gió buổi mai mơn man ve vuốt má ngọc. Gió buổi chiều thổi tóc thổi áo bay bay. Đã có bao vần thơ đã vì chị mà được sáng tác nên, đậm đà, tình tứ. Con đường đến trường như nở đầy hoa lạ. Hương thơm vương vấn trong không gian, ngất ngây, chan chứa, đậm đà. Cuộc đời đẹp xinh như mở rộng trước mắt chị ….


Đi thẳng qua cầu Lò Rèn, vượt lên một con dốc thoai thoải, không dốc như dốc Bến Ngự, không dài như dốc Nam giao, con đường sẽ dẫn đến chân núi Ngự Bình, cây xanh bóng lá. Vào xa một chút là những đồi đá, cằn cỗi, hoang vu, với những cây thông khẳng khiu cao vút, dưới gốc là những bụi sim dày, những thân cỏ may mọc ngang ngửa. Giữa lưng chừng dốc, về phía tay phải có một ngõ sâu hun hút: nhà chị. Ngõ có hai hàng chè tàu song song, xanh tươi, thẳng băng, vì mỗi ngày đều được cắt tỉa cẩn thận. Những sợi dây tơ hồng tím vàng xanh đỏ từ đâu sinh sôi nẩy nở, vắt ngang vắt dọc mặt chè, như quấn quít, như luyến lưu. Cuối con ngõ là một vườn hoa nhỏ, đủ thứ hoa, đủ màu, đủ sắc. Những đoá hồng tươi rói, những cụm lài nhỏ trắng tinh khôi, những nụ lai-ơn tím nhạt, những dây hoa cỏ li ti…..Đó là vườn hoa do chị trồng, vun xén, những sáng những chiều không đi học, không đi lang thang bát phố. Chị có cái thú mê say: lang thang bát phố. Đi cùng khắp. Đi bất cứ đâu, không mục đích, không nơi hẹn. Qua cầu Trường Tiền, ngừng chân nhìn một phút mây nước, nhìn dãy núi Kim Phụng xa xa, nhìn cồn Hến xanh um cây cối, nhìn nhửng con đò trôi lặng lẽ, nhìn mấy cánh chim chiều bơ vơ bay lượn cuối sông… Rẽ qua phố, nhìn thiên hạ mua sắm, nhìn chợ Đông Ba tấp nập ồn ào, nhìn những quán cà phê khách ngồi đông đảo, tiếng nhạc dật dờ, khi nhẹ nhàng, khi dậm dật. Những hàng ăn rộn ràng, mùi thịt nướng ,mùi hành, mùi tỏi bay thơm phức. Xe cộ nối đuôi nhau, những cô nữ sinh áo trắng, những khách du lịch ba lô khoác vai ngơ ngác tìm đường . Chị đi một mình, nhìn trước ngó sau,nụ cười bâng quơ luôn nở trên môi, như muốn thâu tóm tất cả vào hồn mình. Rồi đi về, cũng thong thả như khi đi, không chút vội vàng hối hả, không một thoáng do dự tính toan. Tuổi trẻ của chị đó.. Cuộc đời chị an bình như vậy, hạnh phúc như vậy, lặng lờ êm đềm như con nước sông Hương chiều chiều chị dừng lại để ngắm, để bâng khuâng. Vâng. Đời đẹp quá. Tuổi thanh xuân đẹp quá. Chị đẹp quá .

Nhà Dũng nghèo lắm. Ba Dũng mất thuở anh bé tí. Mẹ bán gánh bún rong tại bến xe An cưụ nuôi anh em Dũng. Mỗi sáng, trước khi đến trường, Dũng đến lò mì cạnh nhà bưu điện Huế, nhận bánh đi bỏ sớm cho các hàng quán, các nhà riêng dọc 2 bờ sông An Cựu, dốc Nam giao, dốc Bến Ngự, dốc Lò Rèn. Những ổ bánh mì nóng ròn, hôi hổi, toả hơi ấm trên tay những sáng đông rét buốt. Dũng đạp chầm chậm chiếc xe cà tang, không garde chêne, không garde bout, vào từng ngõ,vào từng nhà, đặt chiếc bánh mì lên ngưởng cưả sổ, rồi đi tiếp. Thuở ấy nhà cửa ở Huế không mấy cái có cổng kín cao kiên cố như bây giờ. Chị là một khách hàng của Dũng. Mỗi sớm, đến trao bánh, bao giờ Dũng cũng thấy chị đang đứng bên các luống hoa, tỉa tỉa cắt cắt. Những hôm đẹp trời, chị mặc chiếc áo cánh ngắn tay, đôi tay trắng như ngà, quần cao quá gối, hai chân chị thon dài, đẹp, đôi ngực tròn lẵn... Trong ánh sáng mờ mờ của buổi sáng mai ẩn ẩn hiện hiện, chị có nét đẹp ngọt ngào, huyền ảo, lung linh như liêu trai, như cổ tích. Dũng kéo sụp vành mũ xuống để được nhìn chị lâu hơn, rõ hơn mà không bị phát hiện. Từ lâu lắm rồi Dũng đã nhận ra chị học cùng trường, dưới Dũng 2 lớp. Mỗi lần chị đi học, đi lang thang, đều phải qua nhà Dũng. Dũng đã ngơ ngẩn nhiều lần nhìn theo, đắm đuối. Tuổi trẻ thế thôi, chứ Dũng dám mơ ước gì đâu. Chị đẹp quá. Chị cao sang quá. Chị thánh thiện quá. Cũng trong ánh sáng mờ mờ của ban mai mới xuất hiện, nhiều lần chị bắt gặp đôi mắt thẩn thờ của chàng trai nhà nghèo đó. Anh chàng thật tội nghiệp. Mưa rét gió lùa cũng chỉ chiếc quần chiếc áo đó thôi. Hai tay nhiều khi lạnh run đưa mì cho chị. Nhiều lúc chị cố tình để tay mình chạm vào tay chàng trai, mong truyền qua một chút hơi ấm. Một chút gì như cảm thông, như chia sẻ. Chị ngồi bên hiên, cạnh mấy cụm lài thơm phức, chậm rãi nhai từng miếng nhỏ bánh mì, nghĩ đến chàng trai đang vất vưởng đi giao bánh, nghe lòng như có chút gì như lưu luyến, ái ngại, bâng khuâng... Mặc dù Dũng luôn che mặt dấu, nhưng chị cũng đã nhận ra người học sinh học cùng trường trên mình hai lớp, cương nghị, đẹp trai, có đôi mắt buồn buồn xa vắng. Lặng lẻ, âm thầm bên cạnh nhửng ồn ào tình nghịch của bạn bè trong những giờ ra chơi, những giờ bãi học. Chị nhủ lòng có dịp sẽ tìm cách làm quen.


Bụi hồng chị nâng niu, chăm sóc nhất đã nở hoa. Bốn đoá hoa màu hồng thẳm mượt mà, ướt đọng sương mai, ngẩn ngơ thẹn thò trong ánh sáng mờ tối. Chị đưa đôi tay nâng niụ, nhẹ nhàng mơn trớn .Chị bước đến gần hơn, cúi mình định dùng tay vun ấm đất thêm quanh gốc cây. Từ khóm lan bên cạnh, một con rắn nhỏ đen tuyền, vút qua chân chị, nhanh như một ánh chớp. Chỉ kịp rụt tay lại, nghe chân mình như bị kim chích, tê buốt. Một hơi lạnh truyền lên chân, chị thấy xây xẩm mặt mày, muốn ngất đi. Tiếng xe đạp lọc cọc đầu ngõ . Thân hình Dũng hiện ra lừng lững, trên chiếc xe đạp cà tàng. Chị chỉ kịp kêu lên :

- Anh Dũng ! Em bị rắn cắn rồi. Đưa em đến bệnh viện giúp .Mau đi anh ….

Miệng thì thào thêm mấy tiếng gì cuối, nho nhỏ, rồi chị cảm thấy choáng váng, không nói gì thêm được nữa .

Dũng hốt hoảng, chỉ kịp hất mạnh sọt bánh mì còn đầy ứ bánh xuống hiên nhà, chạy vội đến đỡ chị . Dũng nhìn quanh. Ngôi vườn vắng ngắt. Ngôi nhà vắng ngắt. Anh sốc chị lên, bế chị như bế một em bé, nhảy vội lên yên chiếc xe đạp, một tay vin ghi đông lái xe, tay kia ôm chặc lấy chị. Anh cong lưng đạp xe, cố gắng không để chị vướng vào vành xe tăm xe. Gió vù vù. Con đường buổi sáng còn vắng ngắt . Hơi thở chị thoảng ấm bên má. Dũng ùa vào bệnh viện Trung Ương Huế, vứt xe trước cổng , bồng chị tuốt vào phòng cấp cứu.

Ngồi một mình trong phòng đợi của bệnh viện, tâm trí Dũng lần lần bình tĩnh lại. Mùi da thịt thanh tân, mùi hương hoa trinh nữ vẫn bay đầy đâu đây. Tóc chị vướng vào cổ, vào mắt, hơi thở chị phả vào mặt, vào tai, đôi ngực mềm mại, mơn trớn nhịp nhàng, dưới làn vải mỏng của chiếc áo khoác vội ban mai, như đưa hồn Dũng vào một thế giới mê man, ngất ngây tình yêu. Dũng không bao giờ có thể nghĩ có lần mình gần gũi da thịt với người con gái mình mê say, đang thầm yêu trộm nhớ như vậy. Tay ôm quanh vòng lưng mềm mại, cố gắng ép sát người chị vào cho khỏi tuột, đặt chị ngồi trên vế mình, cố gắng để đạp xe khỏi vướng vào người chị, đi trong gío ban mai thổi lành lạnh, con đường vắng tênh, chị níu chặt vào người Dũng, quàng hai tay trắng bóc quanh cổ Dũng, mắt nhắm nghiền, đôi môi như kề sát vào má Dũng, đôi chân lạnh lạnh với ống quần cao quá gối, đặt nghiêng qua dàn xe, chị phó thác thân mình cho người trai chưa quen biết, tin tưởng, dịu dàng. Ngồi cả tiếng đồng hồ, Dũng vẫn thấy lòng mình còn ngây ngất, bâng khuâng. Khi người y tá từ phòng cấp cứu gọi vọng ra :

- Ai là người thân của bệnh nhân đây ?

Dũng nhìn quanh. Bệnh viện vắng ngắt. Dũng đứng dậy, nhẹ nhàng đi vào. Chị đang nằm đó, ngực phập phồng, đẹp mong manh, sáng ngời và trong trắng như một bức tranh. Da chị đã hồng hào trở lại, môi đã thắm như thường. May quá, Dũng đã đem chị vào bệnh viện kịp thời. Cơn nguy hiểm đã qua. Chị hé đôi mắt, nhìn Dũng mỉm cười nhẹ nhẹ, đôi mắt như gọi Dũng. Khi Dũng đến kề bên, chị vói tay cầm lấy tay Dũng, thều thào,tiếng nói nhẹ như gió thoảng , như hơi sương đang man mác buổi mai :

- Cám ơn anh.

Dũng yên lặng nhận lời cám ơn, Tay anh bóp chặt tay chị, anh nghĩ : Chị đẹp quá .
Ba chị là một Đại úy, sĩ quan tuỳ viên quân sự toà tỉnh trưởng Đà lạt . Ong luôn công tác xa, thỉnh thoảng mới về nhà, ba ngày nửa tháng rồi lại đi biền biệt. Mẹ chị mất từ lâu, từ ngày sinh chị. Chị ở với bà ngoại, tuổi đã thất tuần . Theo lời Chị, Dũng đạp xe về thông báo cho bà, rồi trở lại với Chị. Theo yêu cầu của bệnh viện, chị phải ở lại để được theo dõi , chưa về được. Dũng là người nuôi bệnh, là “người nhà” của bệnh nhân, cứ nghĩ như vậy là lòng Dũng lại hân hoan sung sướng !

Vâng. Tình yêu đến với hai người như vậy đó. Tự nhiên. Thắm thiết. Đậm đà.Không bằng lời nhưng bằng ánh mắt, bằng trái tim. Từ đó, mỗi chiều, có một đôi trái gái đi bên nhau khắp phố phường xứ Huế. Khi đường Lê Lợi rợp bóng cây. Khi bờ sông An cựu nắng rơi lổ đổ. Khi Phu văn Lâu bến nước mông mênh. Khi tháp chùa Thiên Mụ âm u cổ kính. Khi Hồ Tịnh Tâm hoang dại cỏ mọc đầy. Họ đi bên nhau, như hai mà một, như một mà hai, im lặng, thân thiết, không nói năng gì, chỉ nhìn nhau, thỉnh thoảng môi cười chúm chím, sóng mắt đong đưa, bao la, vời vợi. Những ngày chúa nhật đẹp trời, họ dẫn nhau tuốt lên đồi Thiên An, đứng bên những hàng thông đang vi vu gọi gió, tóc quấn bay vào nhau, tay cầm tay, chị nép mình vào Dũng, tin tưởng, say đắm. Họ đi tuốt vào xa nữa: một rừng sim, một rừng cỏ may, trải dài, mênh mông, tuy cằn cỗi. Họ đi tìm từng trái sim chín, thơm ngọt, đút cho nhau ăn, cùng cười, cùng chia sẻ. Hoa cỏ may vướng vào quần vào áo, đan kín như lông nhím. Chằn chịt. Họ ngồi tựa vào nhau, gỡ cho nhau từng cọng nhỏ, chất thành một đống rồi nhặt ném tung lên, hoa cỏ may bay theo gió, tơi tả bốn hướng. Họ dẫn nhau về trong hoàng hôn tím nhạt, bóng trời xa man mác hơi chiều, gió hiu hiu, nghe tâm hồn bao la tin yêu quấn quít. Đồi núi trập trùng, những con dốc đá thoai thoải , những con đường cỏ mang mang hương đêm, chơi vơi, ngây ngất. Tình yêu họ càng đậm đà, chừng như bất diệt. Họ ngã đầu vào nhau. Những nụ hôn dài như bất tận. Những ánh mắt nồng nàn, những vòng tay thân thiết không rời. Như hai trái tim của họ đang cùng đập một nhịp. Bất tận thiên thu…..

Đậu xong Tú Tài Toàn phần, Dũng thi vào trường Võ Bị. Anh không có khả năng tài chánh để theo học các nghành Đại học khác được. Hôm quyết định lên Đà Lạt dự thi nhập học, anh nói với chị :

- Môt vị Tổng Thống Ai Cập đã có lần phát biểu: con đường tiến thân chắc chắn nhất, dễ dàng nhất của con nhà nghèo là binh nghiệp. Anh theo lời khuyên đó. Anh chỉ ngại lòng em. Em có bằng lòng làm ….vợ lính không ?

Chị nhìn tha thiết, vin đầu anh xuống và hôn vào đôi mắt, nói qua hơi thờ :

- Em chỉ muốn làm vợ anh, còn anh là gì thì mặc kệ !

Chị nhờ Ba xin chuyển trường cho mình vào học các năm cuối trung học tại trưởng Nữ Bùi thị Xuân, Đà lạt . Đà lạt là nơi công tác của ông, nên chuyển trường cho chị quá dễ. Hai người lại gần nhau, không rời nhau nửa bước. Những ngày cuối tuần được ra phép, anh dẫn chị thăm cùng khắp núi, đồi, hồ, thác của miền Cao nguyên Lang Biang này. Những chuyến xe thổ mộ con ngựa gầy trơ xương kéo ì ạch lên dốc. Những chuyến xe lambretta 3 bánh máy nổ inh tai nhức óc rú lên từng hồi khi leo lên cao. Cưỡi chung con ngựa đen mạnh khỏe lông láng mướt đi lang thang trên triền đồi mờ mờ những sớm sương mù. Đứng ngây ngất dưới chân những con thác bao la hùng vĩ nước đổ ầm ầm , bọt tung trắng xoá. Ngồi thong dong bên nhau trên những chiếc périsoire trôi lặng lờ trên mặt hồ không chút sóng. Những vườn rau xanh bát ngát trải dài đến tận chân trời.

Những vườn hoa rực rỡ, huy hoàng đủ màu đủ sắc, với trăm ngàn loại hoa toả hương đua sắc thơm ngát ngất ngây. Khi hồ Than Thở, khi thác Cam Ly, khi Thung lũng Tình yêu, khi đèo Prenn xa tít. Hai người như đôi chim ương quấn quít, tay trong tay, vai kề vai, sắt son, say đắm . Thời gian trôi đi trong yêu thương , trong hò hẹn, trong đợi chờ, trong những chiều nằm bên triền núi ngắm mây bay, trong những sáng đứng trên thềm cao nhìn sương mù toả dần tan dần trong thung lũng dưới xa …. Những vòng tay đậm tình. Những nụ hôn ngây ngất. Tình yêu của họ vời vợi , mênh mông …….Nói mấy cũng không cùng .

Với sự giới thiệu của Ba mình, mỗi tuần Chị đến nhà vị Tỉnh trưởng, Đại tá Thọ , dạy kèm thêm cho đứa con gái nhỏ của ông. Thứ hai, thứ tư, thứ sáu. Chị cũng vui, đỡ thấy thời gian vời vợi chờ anh, và cũng có đồng ra đồng vào để chi tiêu cho hai người. Anh có gì đâu ngoài đồng lương phụ cấp của một sinh viên sĩ quan. Chị trưởng thành lên, càng ngày càng đẹp. Nắng gió cao nguyên hình như thích hợp với chị . Má chị hồng lên phơn phớt. Da chị vốn đã trắng càng trắng mơn mởn. Tình yêu làm mắt chị cứ long lanh, rạng ngời tuổi trẻ.

Đại Tá Thọ chết vợ đã gần mười năm. Ong vẫn ở vậy với đứa con gái nhỏ , trong một ngôi biệt thự rộng bao la, trên một ngọn đồi nằm ngay giữa thành phố. Dáng ông bệ vệ, nghiêm trang, với hai hàng ria mép hơi vểnh, đen tuyền. Mỗi sáng, tay cầm cây can gỗ nước vec ni đen bóng, leo lên chiếc xe Jeep đến đón, trong bộ quân phục mới toanh thẳng tắp, trông ông oai phong như những vị tướng ngày xưa. Những chiều nhìn chị đi từ dưới đồi để lên nhà mình, ông chợt thấy có chút gì lãng mạn, thiết tha trong tà áo bay bay của chị, trong bước chân ngập ngừng bối rối của chị. Ong chợt nhớ thuở thanh xuân của mình đã đi qua, yên lặng, ngậm ngùi, không buồn không vui. Lòng chợt thấy bâng khuâng hối tiếc. Có cái gì như đang sống lại trong ông, tuy muộn màng nhưng cuồng nhiệt. Ong cũng biết chị đã có người yêu. Chàng thanh niên cao gầy trong bộ quân phục sĩ quan gù vai vàng lấp lánh, thỉnh thoảng đến đón chị. Ong bắt gặp hai người sánh vai nhau khắp các con đường thành phố, xem xung quanh như chẳng có ai. Ong bắt gặp họ ngồi tựa vào vai nhau dưới những gốc thông già , bên các triền đồi cỏ xanh thoai thoải. Thủ thỉ. Tình tự. Au yếm. Nhiều lần ông cảm thấy cô đơn và thèm muốn có một cuộc đời như họ quá. Có một tình yêu như họ quá .Chưa bao giờ ông thấy một vị tỉnh trưởng hét ra lửa như ông, quyền thế như ông lại bất lực , lại thiếu thốn như vậy !

Tốt nghiệp ra trường, Dũng được phân bổ về chi khu Đắc Lắc. Chi khu điều động Dũng đến đóng tại một đồn nhỏ, ở tít biên giới Lào Việt , giữa 2 tỉnh Đắc Lắc và Gia Lai . Đồn nằm trơ trọi trên ngọn đồi, thuộc dãy Trường Sơn ,chung quanh cây cối chập chùng, chỉ có đá, sỏi, chim kêu ,vượn hú , suốt ngày suốt đêm không một bóng người qua lại. Buổi sáng sương toả âm u, 10 giờ, 11 giờ còn thấy mù mịt. Mặt trời luôn dấu mặt sau lưng những cánh rừng xa. Ba bốn giờ chiều mây trắng đã giăng mù mịt, hơi lạnh đã toả khắp nơi. Những đợt mưa ầm ầm như thác lũ. Nước từ đỉnh cao tuông xuống ồ ạt, hoà với đất đỏ, sỏi đá cuốn đi cuồn cuộn .Nhiệm vụ của đồn là làm tiền tiêu, thám thính một vùng đất rộng bao quanh, báo về chi khu những xuất hiện bất thường, những đột nhập nghi nghờ, để pháo binh từ đó bắt chặn đầu , để bộ binh theo trực thăng vận đổ xuống lùng sục. Chiến tranh đang vào giai đoạn khốc liệt nhất của nó ..

Trong 5 ngày phép sau lễ tốt nghịệp, chị và Dũng đã cùng nhau vạch ra bao nhiêu mộng đẹp, bao nhiêu dự tính cho tương lai… Lễ thành hôn sẽ tổ chức dịp Tết năm đó. Cưới xong, chị sẽ về lại Huế theo học Đại học, để chờ Dũng. Hai người bàn nhau sẽ nhờ Đại Tá Thọ vận động xin chuyển Dũng về, Huế . Ong cũng đã hứa giúp cho hai người. ..

Dũng được lệnh dẫn một trung đội dọc theo con suối tiến sâu vào rừng thám thính. Mới có tin mật báo có bóng dáng nhiều lính lạ xuất hiện ở đây. Con suối đầy ấp nước. Nước trong veo, sỏi đá dưới lòng suối hiện ra rõ mồn một. Hai bên bờ suối có nhiều hòn đá trắng to , láng bong, chồng chất khắp nơi. Càng lên cao, con suối cạn dần, nước chỉ còn như một lớp mỏng lăn tăn sát đáy .Cây cối um tùm rậm rạp, chĩa ra che hết đường đi. Vạch lá, lội khe , ra khỏi lùm cây thì trung đội lạc vào một cánh rừng trống hoang, cằn cỗi, những bụi cỏ may mọc ngổn ngang, chi chít. Dũng mạnh tay nhổ mấy cụm cỏ may cản lối đi. Chỉ được mấy khóm thì đã thấy hai tay trầy trụa. Gốc cỏ may thế mà vững chắc quá. Dũng đành thôi mặc, tuông tuông đi cho kịp đồng đội đang tiến về phía trước .
Hoa cỏ may găm vào áo anh, quần anh, tóc anh, và vướng cả vào súng . Càng vào xa, cây càng cao lên, quá cả đầu. Dũng chợt nhớ những lần dẫn chị vào rừng tìm trái sim chín , đã gặp những bụi cỏ may cao như thế này. Hoa cỏ may vướng vào quần, vào áo, vào tóc chị . Chị cười như nắc nẻ. Hoa cỏ may trắng xoá trong mắt chị, bềnh bồng, huyền ảo . Hoa cỏ may và chị : một bên khô cằn khẳng khiu, một bên rạng ngời long lanh , tương phản với nhau, tạo ra một bức tranh hoang dã, mộc mạc, đẹp vô cùng, đẹp nức nở. Dũng đã ngắt vài nhánh cỏ may cài lên tóc chị “ cho em giống một thiếu nữ da trắng lạc giữa rừng rậm Phi châu “ Lần đó, chị đã nhảy lên bá cổ anh, níu vai anh và hôn anh say đắm. “ Sao , cô gái da trắng lạc giữa rừng rậm Phi Châu có nụ hôn cháy bỏng như thế này không ?” Tiếng chị cười còn vang đâu đây, kín đầy trong không gian, đầy ấp cả tâm hồn Dũng Dũng thấy nhớ chị đến xót xa! Nhớ đến chết đi được ! …..

Nghe tiếng súng nổ, đồng đội chạy lui tìm Dũng. Dũng nằm chết bên một gốc cỏ may cao ngất vì bị bắn tỉa. Máu đỏ chan hoà lênh láng trên một vùng cỏ may bị dẫm nát. Trên tay Dũng vẫn còn cầm một cọng cỏ may dài, miệng như thoảng một nụ cười nhẹ. Chắc trong cơn mê, hoa cỏ may vẫn trắng xoá, như áo trắng của người yêu một thủơ! ……

Chị theo Đại tá Thọ lên Chi Khu lãnh xác Dũng về . Đôi mắt chị ráo hoảnh, nhưng xa vời . Hình như chị chẳng nhìn thấy gì quanh mình. Hình như chị chẳng nhìn thấy ai cả. Trong một khoảng trống mênh mông, bập bềnh, chị thấy như mình đang trôi trong một khung trời hoang vắng, cô đơn trần trụi vô cùng. Có thể tất cả đã xảy ra quá mau, quá mức tưởng tượng của tâm trí,nên đã đóng băng tâm trí chị, làm mọi ý nghĩ của chị trơ đi . Rã rời. Chị ngồi bên xác Dũng, đưa tay gỡ những hoa cỏ may còn vướng đầy trên tai trên tóc trên quần áo nguời yêu. Chị gom lại một đống, lấy chiếc khăn nhỏ chị cầm chặt trên tay từ bao giờ,ướt nhòe , gói tất cả lại rồi đặt trên ngực của Dũng, nơi vị trí trái tim . Hình như chị thầm thì: cho anh . Đám tang Dũng cử hành ngay chiều hôm đó. Mẹ và em Dũng không có mặt kịp, chị đứng ra lo liệu mọi việc. Thật ra chị cứ đứng nhìn thôi, đã có mấy người lính đại tá Thọ cử đến thu xếp hết . Mộ Dũng nằm trên một ngọn đồi thoai thoải, nằm tít tận cực bắc của thành phố. Yên lặng. Vắng vẻ. Hoang vu. Chỉ có tiếng thông reo và tiếng suối róc rách. Tiếng gió thỉnh thoảng thổi qua đồi âm âm như tiếng sáo thổi. Mãi đến bấy giờ chị cũng không hề khóc, chưa có giọt nước mắt nào chảy trên má chị cả. Khi ngôi mộ đã được phủ đá lên trên tươm tất , chị thắp thêm 3 cây hương cắm trước mộ, vái ba vái rồi vịn vai đại tá Thọ, ra về. Đại Tá dìu chị ra xe, thấy người chị mềm và nhẹ như bấc .

Tảng sáng hôm sau, khi trời còn mờ sương , chị leo lên một chiếc xe thồ , đến thăm mộ Dũng . Ngôi mộ nằm trơ trọi, lặng câm. Những bó hoa bạn bè phúng điếu chất quanh mộ hương còn thơm phảng phất, ướt đẫm. Đồi núi xa mù mịt ẩn ẩn hiện hiện trong một màn sương trắng dầy dặc . Trên cao là một bầu trời xanh như thủy tinh, lạnh tê buốt, lạnh se người. Chị ngồi im lặng bên mộ Dũng, nhìn sương mù toả dần, tan dần trong ánh bình minh đang tới . Mơ hồ tiếng đổ của một con thác nào xa. Mơ hồ tiếng gió thoảng từ những đồi núi chung quanh. Tay mân mê những hòn đất tìm được bên mộ Dũng, rồi vo nát như bột,thả bay bay trong gió mai dịu dịu hiu hiu. Hòn đất này đến hòn đất khác. Tâm hồn như đang tràn đầy, mà cũng như đang trống trãi vô cùng. Chị cứ ngồi như thế giờ này qua giờ khác, nghe thời gian lạnh lùng trôi đi, nhìn mặt trời dần dần lên cao, toả hơi nóng hầm hập. Thấy mình như đang biến thành bọt thành hơi, đang tan vào một cõi mông lung vô cùng vô tận…….

Buổi sáng tìm chị không gặp, Đại tá Thọ biết chị đã tìm lên ngọn đồi thăm mộ. Nơi đây vốn không được an ninh lắm, ông đích thân lái xe đến tìm. Ong bắt gặp chị ngồi trong tư thế trầm ngâm miên man ấy , từ giờ này qua giờ khác. Ong để yên chị với nỗi buồn của mình, không hề lên tiếng. Ong yên lặng ra xe, đốt thuốc hút, ngồi chờ. Sáng, trưa, chiều. Đến tối mịt chị mới xuống đồi. Thấy Đại tá đang ngồi bên tay lái, chị yên lặng leo lên ngồi bên cạnh, không nói năng gì cả .

Tảng sáng hôm sau, không từ giả ai cả , chị lặng lẽ trở về Huế, mang theo nỗi-buồn- chết- đứng trong tim.
Hai năm sau, chị trở thành bà Đại Tá Thọ. Một năm sau nữa, trong một lần đi thanh sát mặt trận, máy bay chở Đại tá Thọ bị bắn hạ. Chị đem xác chồng về chôn cạnh mộ người yêu cũ, trên ngọn đồi quanh năm sương phủ. Hằng năm, chị đều lên Đà lạt ba bốn lần, thắp hương trên cả hai ngôi mộ. Khi nào chị cũng ngồi tựa mình bên tấm bia mộ của người yêu trầm ngâm suy tưởng. Đứa con gái riêng của Đại Tá thương chị như mẹ, quyến luyến chị không rời. Chị cũng thương nó như con. Chị đem theo về sống với mình tại ngôi nhà thời thơ ấu, trên dốc Lò Rèn. Lớn lên, cô gái cũng đẹp như chị ngày xưa.


Trần Hoan Trinh



_________________
Về Đầu Trang
Xem lý lịch thành viên Gửi tin nhắn
Trình bày bài viết theo thời gian:   
Gửi bài mới   Trả lời chủ đề này    Trường Trung Học Sao Mai Đà Nẵng » Thơ Văn Trần Hoan Trinh Thời gian được tính theo giờ EST (U.S./Canada)
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 
Chuyển đến 
Bạn không có quyền gửi bài viết
Bạn không có quyền trả lời bài viết
Bạn không có quyền sửa chữa bài viết của bạn
Bạn không có quyền xóa bài viết của bạn
Bạn không có quyền tham gia bầu chọn


Powered by SaoMaiDaNang © Nho'm SaoMai DaNang
Designed for SaoMaiDanang - Nam cuoi cung cua truong SAO MAI